Cơ thể Lạc Ngu bỏng rẫy, ngay cả đầu ngón tay cũng đỏ lên.
Cả người cậu bị mùi hương của Trì Mục bao vây ăn mòn, cậu nắm chặt thành bồn rửa tay, ngăn chặn tiếng thở dốc suýt chút nữa bật ra.
"Đương nhiên tôi...... hiểu."
Lạc Ngu cố hết sức nói, nỗ lực duy trì lý trí.
Chóp mũi cậu bị một tầng mồ hôi mỏng bao phủ, nước ở đáy mắt như là lớp sa mềm mại, lại không che đậy được màu sắc trong mắt.
Nhưng thế thì sao?
Cho dù là hoàn toàn phù hợp, cho dù là không thể chống cự thì thế nào.
Lạc Ngu nói chắc như đinh đóng cột:
"Tỉnh táo mới là bình thường, Trì Mục, tôi biết suy nghĩ của cậu giống tôi."
Nếu là người, đã có lý trí, sao có thể khuất phục bản năng.
Lạc Ngu tin tưởng Trì Mục, không chỉ vì cảm thấy hắn biết kìm chế, mà là cậu cũng biết Trì Mục không coi gen xứng đôi làm tiêu chuẩn của tình yêu.
Ở trong thế giới của Lạc Ngu, nếu hẹn hò với một người, như vậy nhất định là xuất phát từ tình yêu mà không phải cái gọi là gen.
Tựa như giờ phút này, cậu ngồi gần Trì Mục như vậy, hai người họ khát vọng nhau, cần nhau, nhưng cậu biết mình không thích Trì Mục, Trì Mục cũng không thích cậu.
Mặt Lạc Ngu càng ngày càng đỏ, cậu dựa vào Trì Mục miễn cưỡng chống người lên, lại vẫn bủn rủn trượt xuống dưới, cho đến khi Trì Mục ôm thắt lưng cậu, cố định cậu vào lòng.
Nhưng ngay cả như vậy, Lạc Ngu vẫn kiên trì phản bác, tay dán lên ngực Trì Mục, cảm nhận nhịp tim đang đập.
"Cậu xem, Trì Mục, bởi vì pheromone mà tôi biến thành như vậy, nhưng cậu biết không, nếu thích thật, không cần pheromone, tôi cũng vì cậu......"
Giọng thiếu niên khàn khàn, hồn nhiên không biết mình vừa nói một câu kíƈɦ ŧɦíƈɦ thế nào.
Dù là Trì Mục cũng suýt nữa không khống chế được.
Hắn nghiến răng nghiến lợi bịt kín miệng Lạc Ngu, không cho cậu lung tung châm ngòi thổi gió nữa.
Pheromone mùi bạc hà xao động quấn lấy mùi liên kiều, làm cho Lạc Ngu không có sức nói chuyện.
Mùi liên kiều ngập khắp phòng, nhuộm đẫm không khí, từng đợt từng đợt như là thực thể trôi nổi, bao quanh Trì Mục.
Trì Mục đỏ mắt, mặt mày lạnh nhạt không còn bình tĩnh như dĩ vãng nữa.
Nhưng hắn vẫn đang chịu đựng, không phải bởi vì không có cảm giác, không phải bởi vì không thích, mà bởi vì người kia là Lạc Ngu.
Quả thật tựa như lời Lạc Ngu nói, Trì Mục cảm thấy tình yêu chân chính nảy sinh trong tình huống tỉnh táo, mà không phải bị bản năng chi phối, cho nên Trì Mục đang kìm chế. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwikiz. com yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Hắn rõ ràng biết, nếu làm trái sẽ xảy ra chuyện gì.
Cho dù Lạc Ngu thành Omega của mình, Lạc Ngu lúc tỉnh táo cũng sẽ không vui.
Tuy rằng hắn có thể dùng ưu thế của Alpha làm cho Lạc Ngu thần phục, ỷ lại, chìm trong pheromone, trở thành chim hoàng yến của riêng hắn.
Nhưng Lạc Ngu như vậy không phải người mà hắn muốn thấy.
Lạc Ngu mà hắn quen là người tinh thần phấn chấn bất khuất cứng cỏi tràn ngập sức sống, mà không phải dựa vào ai.
Trừ phi Lạc Ngu cam tâm tình nguyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!