Chương 46: (Vô Đề)

Lạc Ngu về nhà, bị cô Kiều tỉ mỉ hỏi toàn bộ quá trình.

Lạc Ngu lược đi tình tiết liên quan đến Trì Mục, nói đại khái chuyện liên quan, làm Kiều Uyển Dung tức giận cực kỳ.

"Sao có Omega hư hỏng vậy, hơi quá đáng rồi đấy, rõ ràng là kết quả tự làm, bây giờ còn hắt nước bẩn cho người khác!"

Kiều Uyển Dung không dám nghĩ nếu Lạc Ngu bây giờ còn là Alpha sẽ phải ấm ức cỡ nào.

Vu khống Alpha làm ra hành vi này với mình, cho dù pháp luật không phán quyết, nếu tiếng xấu đồn xa còn làm người thế nào.

Lạc Ngu vỗ lưng mẹ, thuận khí cho bà.

"Không sao, bây giờ vấn đề cũng được giải quyết rồi, coi như là trong họa có phúc nhỉ?"

Lạc Ngu nghĩ đơn giản, dù sao tự Thôi Hàm làm việc này, phải gặp báo ứng.

Hiển nhiên, hành động này của Thôi Hàm không tránh được ăn cơm tù.

Kiều Uyển Dung chọc gáy cậu:

"Chỉ có con phổi bò chẳng để tâm, mà cũng phải, không cần phải so đo."

Kiều Uyển Dung:

"Đúng rồi, quà con nói là tặng cho tiểu Trì đã xong chưa?"

Lạc Ngu: Sắp làm xong ạ.

Kiều Uyển Dung tính ngày:

"Con trai à, từ ngày con bảo tặng quà cho người ta đã qua nửa tháng rồi, vẫn chưa xong à?"

Lạc Ngu đẩy bà vào phòng:

"Làm chậm mà chắc, mẹ ngủ trước đi, ngủ ngon."

Kiều Uyển Dung:

"Được rồi được rồi, biết rồi, con cần mẹ giúp gì thì nói với mẹ."

Lạc Ngu gật đầu: Vâng, mẹ ngủ ngon.

Đóng cửa phòng Kiều Uyển Dung, Lạc Ngu cầm quần áo đi tắm rửa.

Quà của cậu cũng sắp làm xong, còn thiếu một chi tiết cuối cùng là có thể hoàn công đi tặng.

Nhưng Lạc Ngu tắm rửa xong, không đi làm mà nhìn tờ giấy trên tay.

Đó là địa chỉ cậu chép lại từ chỗ Dư Hiểu Song, có liên quan đến chuyện Trì Mục ở cấp hai.

Tuy rằng chỉ tiếp xúc đến chuyện mơ hồ, nhưng Lạc Ngu đại để cũng đoán ra được là chuyện gì, khá giống chuyện họ gặp phải bây giờ.

Lạc Ngu tuyệt đối tin tưởng Trì Mục, cũng không hứng thú lắm với chuyện này. Cậu chỉ thấy khó chịu vì hiện tại vẫn có người lấy chuyện này ra để công kích hắn mà thôi..

Nhưng tùy tiện kiếm người nói chuyện thì không phải chuyện cậu có thể làm ra, thôi bỏ đi, chỉ là vở hài kịch buồn cười mà thôi.

Lạc Ngu vò giấy thành một cục, ném vào thùng rác.

Ngày hôm sau rời giường, Lạc Ngu mở cửa là thấy gương mặt tiều tụy của Đinh Duệ Tư, làm cậu kinh ngạc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!