Chương 43: (Vô Đề)

Để bảo đảm kế hoạch thành công, Lạc Ngu và Trì Mục phải tự nghe được hoặc nhìn thấy. Đương nhiên họ không thể đứng ở ngoài cửa nghe, vì hành lang có camera, làm vậy sẽ bại lộ.

Lạc Ngu có thính lực tốt, đứng ở cửa nghe thấy được họ nói chuyện với nhau, biết số phòng, thuê một phòng bên cạnh.

Cũng bởi vì thế nên cậu không cần lo bị phát hiện. Khách sạn này được tạo ra cho các đôi tình nhân và người yêu, lúc cậu vào đã đóng chặt cửa sổ.

Có lẽ bởi vì tình huống dần ổn định, có lẽ bởi vì làm cho lần ph4t tình này chậm lại nên Lạc Ngu không nhanh chóng mất trí mà dần cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể mình.

Rất kỳ lạ, lạ hơn những lần trước.

Nhất là ở trước mặt Trì Mục, mùi hoa từng chút từng một chút tràn ra, làm cho cậu càng thêm xấu hổ.

Sau đó, mất ý thức sa vào bản năng, rất khó đối mặt.

Lạc Ngu ngồi trên giường, ga giường trắng tinh bị cậu siết nhăn.

Đầu ngón tay xanh nhạt sinh động hơn hẳn, như là e lệ không chịu nổi.

Cậu chưa bao giờ nhìn mặt Trì Mục trong tình huống tỉnh táo như thế này. Nhìn thẳng vào cặp mắt kia, cậu thà rằng mình đừng nhìn còn hơn.

Lạc Ngu ra vẻ khí thế: "Cậu nhắm mắt lại đi."

Tất nhiên Trì Mục nghe cậu: "Ừ."

Hắn ngồi cạnh cậu, nhắm hai mắt lại.

Tầm mắt Trì Mục biến mất, Lạc Ngu thở phào.

Nhưng tình huống không thể lạc quan, mùi hoa thơm ngát tỏa ra khắp phòng xâm nhập vào cảm quan, Lạc Ngu ngửi thấy mùi đó cũng cảm thấy quá ngọt....

Thân thể Omega sao có thể quá đáng vậy chứ.

Ngoài cửa sổ có ánh sáng hắt vào, nhưng mặt trời sắp lặn xuống.

Lúc Lạc Ngu mơ màng, bên ngoài trời tối sầm.

Thời gian từ ban ngày đến ban đêm khác biệt ở suy nghĩ của từng người khác nhau, Trì Mục vẫn nhắm hai mắt, lại nghe rõ mồn một mỗi một tiếng động..

Hôm nay là chủ nhật, lúc họ ra ngoài không mặc đồng phục.

Lúc ra ngoài Lạc Ngu mặc áo sơ mi trắng, lúc này nó đang nằm chỏng chơ bên giường, bởi vì cậu không nằm yên nên sắp rơi xuống đất.

Lạc Ngu nghĩ, không biết lần này Trì Mục định làm thế nào.

Trong đầu mới lóe lên chút suy nghĩ, đã bị cậu xóa sạch.

Cậu không dám nghĩ, nhưng suy nghĩ này như nước lũ phá đê, nhanh chóng cuốn lý trí đi.

Lúc Trì Mục mở mắt ra, Lạc Ngu đã không thể lên tiếng ngăn cản.

Đóa hoa liên kiều bao phủ một tầng mưa bụi, im lặng rũ xuống trên giường màu trắng.

Nhiệt độ cơ thể Trì Mục hơi thấp, tay hơi lạnh. So sánh như thế, nhiệt độ hoa liên kiều hơi nóng.

Đóa hoa bị gió thổi quét, bàn tay đầy nước hoa, Trì Mục tùy tay lau lên quả.

Đóa hoa rất tinh xảo, để làm cho nó rực rỡ hơn, Trì Mục luôn kiên nhẫn dạy dỗ, khai thông hơi nước tránh cho hoa úng nước.1

Đóa hoa lắc lư theo động tác của chủ nhân, ga giường dưới thân Lạc Ngu cũng bị cậu siết chặt, dường như muốn kéo nó lên theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!