Lạc Ngu nghĩ, rốt cuộc Trì Mục là người thế nào.
Hắn luôn không ngừng phá vỡ nhận thức của cậu, làm cho cậu không đoán được.
Nói Trì Mục đứng đắn, là kiểu người khắc kỷ phục lễ chính nhân quân tử, hắn lại làm ra chuyện này ở lớp học, làm chuyện này với cậu ở chỗ không ai thấy.
Nhưng nếu nói Trì Mục không đứng đắn, Lạc Ngu chưa thấy người thứ hai có thể kìm chế hơn hắn.
Người bên ngoài thấy hắn như ánh trăng, là đóa hoa cao lãnh không thể chạm vào, nhã nhặn lễ độ, theo khuôn phép cũ, vĩnh viễn không nhanh không chậm.
Nhưng hắn cũng vào lúc bất ngờ hoặc là lúc bị Lạc Ngu khiêu khích, ở nơi trống trải dùng pheromone giao hòa, dây dưa với cậu.
Hắn cũng sẽ c0i quần áo của Lạc Ngu, đảo loạn nguồn nước trong suốt vào đêm bắn pháo hoa.
Lạc Ngu luôn không đoán ra Trì Mục muốn làm gì, ví dụ như giờ phút này, hành động như vậy cậu không ngờ đến.
Thế mà mặt Trì Mục vẫn bình thản, kết hợp với gương mặt như tranh vẽ kia, nói là quân tử đoan chính cũng không đủ, giọng hắn còn trầm thấp, như thể không phải đang hỏi cảm giác trong lòng bàn tay Lạc Ngu mà đang bàn luận thời tiết..
Lạc Ngu không phải người dễ xấu hổ hoặc là chân tay luống cuống, trước giờ cậu luôn chiếm địa vị chủ đạo, nhưng cố tình với Trì Mục, cậu luôn bị dắt mũi.
Ý thức Alpha trong đầu quấy phá, cảm xúc không cam lòng dâng lên, làm cho khóe miệng Lạc Ngu cong ra chút ý xấu.
Lạc Ngu:
"Cậu ấn không cho tôi sờ, tôi cảm nhận thế nào?"
Gương mặt xinh đẹp đường hoàng tùy ý, làm cho Trì Mục nghĩ đến đêm trước đó.
Khi đó Lạc Ngu chìm trong bóng tối, cười đùa với Đinh Duệ Tư, có lẽ rất vui vẻ, đầu thuốc lá màu đỏ lúc sáng lúc tối trong tay cậu, sương khói như mây.
Cậu lướt qua người hắn, thấy hắn là khiêu khích huýt sáo, rực rỡ chói lóa.
Trì Mục dời tay, tiếp tục đoan chính ngồi, cầm bút bi đen tổng kết tri thức trên bảng.
Lòng bàn tay khẽ nhúc nhích, làm cho hắn cảm thấy mình bị độ ấm kia thiêu đốt.
Tay Lạc Ngu không nhanh không chậm, mắt nhìn phản ứng của Trì Mục.
Cậu thấy hắn đờ người, động tác viết cũng dừng lại.
Lạc Ngu bỗng nhiên có cảm giác sung sướng không nói nên lời, chưa bao giờ cảm nhận được địa vị chủ động như bây giờ.
Bỗng nhiên cậu muốn làm quá đáng hơn, tuy lúc này cậu không sờ chỗ khác.
Nếu Trì Mục bảo cậu cảm nhận, cậu sẽ nghiêm túc cảm nhận.
Cậu dùng đầu ngón tay sờ sờ, cảm nhận từng tấc một.
Trì Mục đè tay cậu lại, chạm phải đôi mắt cười trêu ngươi của Lạc Ngu.
Đốt lửa thiêu thân cũng chỉ đến thế.
Giọng Trì Mục khàn khàn: Nghe giảng.
Lạc Ngu kề sát vào hắn:
"Cậu không cho tôi nghe, rồi lại bảo tôi nghe, cái gì cũng nghe cậu chắc."
Nhóc liên kiều mang theo mùi thơm làm người ta rối loạn thần trí, giương nanh múa vuốt ở xung quanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!