Chương 36: (Vô Đề)

Tòa nhà nghệ thuật im ắng, cửa sổ rộng mở lại bị đóng chặt.

Rèm cũng bị đóng quá chặt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Đóa liên kiều đang nở rộ, tuy rằng bây giờ đang là tháng năm, nhưng vẫn tươi tốt.

Mưa nhỏ liên miên theo đóa hoa liên kiều chảy xuống gạch men.

Cành hoa lắc lư, Trì Mục vươn tay, gảy đầu hoa.

Lạc Ngu khép hờ mắt, lông mi run rẩy, hơi thở nóng bỏng.

Giọng Lạc Ngu mềm nhũn: C4n luôn?

Cậu tựa vào người Trì Mục, miệng nói như vậy, nhưng cậu biết hắn sẽ không c4n tuyến thể mình ngay.

Nhưng Lạc Ngu vẫn nhớ bây giờ vẫn đang trong giờ học, không về kịp không phải vấn đề, vấn đề là phải kiếm lý do, nếu bỏ lỡ hai tiết thì lý do còn phải đáng tin.

Nhưng cậu đã không còn tâm tư nghĩ nữa, người cậu ướt đẫm như là vừa mới ngoi lên khỏi nước.

Trì Mục rất kiên nhẫn giúp cậu lau chỗ ẩm ướt, không sót chỗ nào.

Cánh hoa rơi xuống đất, sức sống căng tràn, hắn dốc lòng theo, mặt mày nhiễm đỏ ửng.

Quần áo đồng phục ướt đẫm bị vứt xuống nơi đầy nắng, ống tay áo ống quần cũng bị kéo lên phơi nắng.

Ánh sáng theo đàn piano hắt lên người Lạc Ngu, như là tỏa sáng, như ngọc thạch như gấm vóc.

Thật ra liên kiều cũng kết quả. Nó vươn thẳng ở đầu cành cây trắng nõn, quả ngọt khéo léo nhô lên.

Lạc Ngu tỉnh táo một hồi, cầm cổ tay Trì Mục.

Lạc Ngu thì thào: Kỳ lạ...

Cậu nhìn thẳng vào mắt Trì Mục, giọng nhỏ dần.

Ngày thường hai mắt Trì Mục như là đại dương mênh mông, giấu tất cả gợn sóng trong mặt biển bình tĩnh, nhưng giờ phút này mặt biển lại dậy sóng, sâu thẳm c4n nuốt người..

Lạc Ngu chìm vào trong bản năng, theo bản năng cảm thấy sợ hãi.

Nhưng động tác của Trì Mục rất dịu dàng, làm cho cậu vứt cảm xúc này ra sau gáy.

Cùng lúc đó, ở sân vận động Đinh Duệ Tư và cán sự thể dục không tìm Lạc Ngu nữa, vội vã tập hợp trong tiếng gọi của giáo viên, bắt đầu tiết học.

Lạ là cũng không thấy Trì Mục, thầy thể dục hỏi, nhưng không ai biết họ đi đâu.

Đinh Duệ Tư nghĩ sao Trì Mục đi tìm người mà không thấy cả người lẫn mình, lòng buồn bực.

Trừ Trì Mục, không ai có thể nghe thấy tiếng đàn piano vang lên trong phòng luyện tập cuối tầng bốn của tòa nhà nghệ thuật.

Ánh nắng sáng ngời, chiếu vào phím đàn piano.

Vì người khóa cửa phòng luyện tập không đóng đàn dương cầm lại.

Lưng cong xuống làm cho đàn dương cầm phát ra tiếng vang, trên mặt Lạc Ngu có vẻ nôn nóng, lưng hằn ra dấu của phím đàn piano.

Trì Mục biết chơi đàn piano, tay hắn thon dài xinh đẹp, đó là đôi bàn tay chơi piano.

Đầu ngón tay lướt trên phím đàn như múa, nhạc khúc giống như mưa rào làm cho nhóc liên kiều không chịu nổi mà gào thét, nghẹn ngào lên tiếng vào lúc trào dâng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!