Chương 32: (Vô Đề)

Lạc Ngu cảm thấy, thế giới này đang nhằm vào mình.

Từ cạn lời đến giờ cậu đã tâm bình khí hòa tiếp nhận chuyện nghiên cứu viên nói, ít nhất còn tốt hơn kết quả không có thuốc ức chế như trước.

Tuy rằng thỏa mãn gì đó nghe quá th0 tục, nhưng tốt xấu là biện pháp giải quyết vấn đề.

Bây giờ Lạc Ngu không chỉ nghĩ sau này Trì Mục với cậu sẽ ra sao, cậu đang nghĩ liệu Trì Mục có thích cậu hay không.

Nhưng sao có người thích mà lại không nói, Trì Mục không nói, Lạc Ngu cứ cảm thấy là mình đa tình.

Có chút xíu cao hứng, còn có chút xíu đắc ý, lại có chút lo lắng.

Không phải Lạc Ngu không vượt qua được rào cản một nửa kia có thể là Trì Mục, là lòng cậu không vượt qua được rào cản đó.

Nghiên cứu viên không nhận thấy Lạc Ngu bối rối, còn hớn ha hớn hở chúc mừng:

"Đây cũng là tình huống hiếm gặp, phù hợp hoàn mỹ, cho nên mới thực hiện được cách này, mà thân thể của cháu cũng sẽ giảm bớt phản ứng phụ.".

Nghiên cứu viên:

"Phản ứng của cách này làm Omega dễ chịu hơn so với thuốc ức chế."

Lạc Ngu gật đầu có lệ:

"Vâng, cứ làm theo lời chú nói đi."

Nghiên cứu viên dời tầm mắt sang nhìn Trì Mục đứng cạnh Lạc Ngu:

"Đây là bạn đời phù hợp tuyệt đối với cháu à?"

Trong khoảng thời gian ngắn Lạc Ngu lười giải thích là phù hợp tuyệt đối nhưng vẫn chưa phải là bạn đời, gật đầu có lệ.

Cố giải thích mới có vẻ giấu đầu hở đuôi, hơn nữa đối với mọi người, phù hợp tuyệt đối không có khả năng không thành một đôi, Lạc Ngu lại càng lười giải thích.

Mắt Trì Mục chợt lóe sáng, gương mặt càng thêm dịu dàng.

"Đẹp đôi lắm, chàng trai, theo chú đến đây đi, cần lấy máu và mẫu pheromone của cháu để phân tích."

Nghiên cứu viên là ông chú hơn bốn mươi tuổi, lúc cười có vẻ hiền lành, vẫy tay với Trì Mục.

Trì Mục đi theo chú nghiên cứu viên vào phòng thí nghiệm, Lạc Ngu đứng ở ngoài cửa thủy tinh, cầm điện thoại nhắn tin cho mẹ.

Tuy bà không hiểu, nhưng vẫn rất thân thiết, thấy Lạc Ngu nói không có vấn đề gì có thể tiếp tục nghiên cứu thì cũng yên tâm.

Tầm mắt Lạc Ngu rời khỏi điện thoại, xuyên qua thủy tinh trong suốt thấy Trì Mục bị rút máu, lông mi run rẩy.

Cậu siết dây lưng balo, trong lòng như là phiền hoặc như là ngứa, không thể nói rõ cảm giác.

Quá trình thu thập số liệu rất nhanh, sau khi rút máu Trì Mục lại được đưa đến phòng pheromone, lúc hắn đi ra trên người còn mùi bạc hà chưa tan.

Lạc Ngu rất mẫn cảm với mùi này, hơn nữa vì nghiên cứu thuốc ức chế nên pheromone mà Trì Mục tỏa ra có chút hương vị đặc biệt, mùi đó xuyên thấu qua xoang mũi chui vào máu, làm cho Lạc Ngu như nhũn ra..

Trì Mục cầm cặp sách lên khoác lên vai.

Trì Mục:

"Xong rồi, chú ấy nói có tiến triển mới sẽ nhắn tin cho cậu, cậu nhớ nhắn cho tôi biết."

Lạc Ngu: Ok.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!