Lúc Đinh Duệ Tư gọi điện thoại đến, Lạc Ngu đã quấn một vòng gạc trên lưng về nhà.
"Anh hai à, ông không biết lúc party giải tán các em Omega thất vọng thế nào đâu, còn muốn đến bệnh viện thăm ông, nhưng cô nói không nên quấy rầy ông, cho nên tôi ngăn lại hết."
Trong lời nói của Đinh Duệ Tư tràn đầy tiếc hận, Lạc Ngu cũng đau cả đầu.
"Đừng nhắc tới từ Omega này trước mặt tôi, phiền."
Lạc Ngu nằm trên giường, mở điện thoại ra, nhắm mắt đáp lại.
"Sao thế, nằm viện còn làm Ngu ca nhà chúng ta lãnh cảm à? Có y tá nhìn trộm ông hả?"
Đinh Duệ Tư trêu chọc, Lạc Ngu từ trước đến nay luôn được hoan nghênh, khuôn mặt có cảm giác thiếu niên tinh xảo, không nữ khí, có thể nói là máy gặt Omega.
Cút mẹ ông đi.
Lạc Ngu cười mắng một câu, nghĩ đến mình thay đổi, lại trầm mặc.
"Nhưng Ngu ca ông dọa tôi đấy, lúc tôi đi đón ông, ông gục trên xe luôn, giọt lệ nam nhi của tôi thiếu chút nữa rơi xuống, sau tôi hỏi bác sĩ, nói là lưng bị chém, sao mà thoạt nhìn nghiêm trọng thế?"
"Lúc trước ngửi thấy chút tin tức tố, choáng."
Giọng Lạc Ngu thản nhiên, cậu đang châm chước nên nói bí mật của mình cho Đinh Duệ Tư không.
Cậu không phải là sợ Đinh Duệ Tư từ nay về sau không phục cậu, chỉ là cậu không muốn người khác coi mình là Omega mà đối đãi.
"Chẳng trách, giờ ông ở bệnh viện hay về nhà rồi?"
Về nhà rồi.
"Thế tôi đến nhà tìm ông, còn hai mươi phút nữa mới đến mười hai giờ, tôi phải mang bánh ngọt đến cho ông."
Nhà Đinh Duệ Tư gần nhà Lạc Ngu, chưa đến ba phút đã tới.
"Được, đừng dẫn theo người khác."
Ok, chờ tôi đấy.
Lạc Ngu ngồi dậy, dán băng dính ức chế mùi vào sau gáy.
Ba phút sau, Đinh Duệ Tư cầm bánh ngọt đến, còn cầm mấy chai bia theo.
"Vì chúc mừng ông xuất viện và sinh nhật, phải có không khí, cho nên tôi cầm bia theo."
Đinh Duệ Tư chẳng khách khí chút nào vào phòng Lạc Ngu, sau đó ngồi xuống sàn nhà.
Hộp bánh ngọt bị Đinh Duệ Tư mở ra, trên giấy có một hàng chữ.
—— chúc Lạc Ngu A đẹp trai nhất sinh nhật vui vẻ!
"Chữ xấu như vậy, nhìn là biết ông viết."
Lạc Ngu cầm tờ giấy bị dính bơ lên, đầu ngón tay lướt qua chữ 'A'.
Đinh Duệ Tư hừ nhẹ:
"Chữ tôi ngầu thế cơ mà, đồ không biết thưởng thức, tôi cắt bánh ngọt cho ông."
Buổi tối Lạc Ngu không ăn gì, nhưng cũng không có khẩu vị, miễn cưỡng ăn một miếng bánh ngọt, mở chai bia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!