Cảm giác thẹn thùng và tức giận sắp trào dâng cả người Lạc Ngu, giống như quả bóng bay chỉ loáng cái là nổ tung.
Trì Mục là người mà cậu tin tưởng.
Là người mà cho dù cậu biến thành Omega cũng thề son sắt cam đoan sẽ không sờ mó.
Nhưng chuyện trong trí nhớ cơ hồ làm cho Lạc Ngu nứt ra rồi, cậu xấu hổ đến độ hận không thể bật người trăm mét gia tốc chạy đến cửa sổ, nhảy xuống đào lỗ chôn mình.
Lòng tự trọng của Alpha vẫn còn đó, dù từng tưởng đã biến chất nhưng thật ra vẫn còn tồn tại. Lạc Ngu cũng không cảm thấy đó là chuyện gì lớn, cũng cảm thấy chẳng qua là phản ứng có thể kìm lại được không đáng nhắc tới.
Nhưng sau khi Trì Mục đưa tay vào, ý nghĩa sẽ khác.
Trên mặt Lạc Ngu đầy vẻ tức giận, cậu cong thắt lưng túm áo Trì Mục, c4n răng.
So với tức giận vì bị s0 soạng muốn đánh người này một trận, thật ra cậu thấy sợ vì Trì Mục làm như vậy.
Đó quả thực không phù hợp với tác phong của Trì Mục.
Ánh sáng mờ nhạt trên màn hình điện thoại của Trì Mục chiếu sáng gương mặt của thiếu niên, hắn lẳng lặng đối diện cậu, chờ phản ứng tiếp theo của cậu.
Thật ra vốn Trì Mục không định làm như vậy, từ trước đến nay hắn tiến hành theo chất lượng, không nhanh không chậm, trong kế hoạch và phương án trong đầu hắn, vào thời cơ này làm hành vi thỏa đáng gì sẽ có kết quả gì, hắn đã nghĩ hết rồi..
Nhưng cố tình Lạc Ngu là nhân tố không xác định.
Thích sao có thể làm từng bước được, khi Trì Mục chạm vào đóa liên kiều ướt sũng kia, tình thế đã không khống chế được.
Hắn gần như làm rõ ý đồ của mình, cứ như thế loã l0 ở trước mặt Lạc Ngu.
Hắn nghĩ, nếu Lạc Ngu nhớ, không biết cậu sẽ đáp lại thế nào.
Giọng Lạc Ngu hơi khàn:
"Vì sao không đánh dấu luôn?"
Vì sao phải chạm vào cậu?
Lạc Ngu không biết Trì Mục sẽ chạm vào cậu, nhưng không rõ vì sao hắn phải làm như vậy, có lẽ nào hắn nhìn trúng cậu?
Lạc Ngu nghĩ không có lý gì Trì Mục thích mình mà?
Nếu nghĩ tiếp như vậy, cậu chỉ có thể nghĩ đến pheromone.
Bởi vì pheromone nên cậu không thể không quấn lấy Trì Mục, mà hắn cũng bởi vì pheromone nên mất lý trí.
Nhưng ký ức trong đầu nói cho cậu biết, Trì Mục căn bản là biết rõ mục tiêu, cố ý làm thế.
Cậu si mê khó kiềm chế, đối phương lại vẫn quần áo nhã nhặn không nhăn, sự đối lập này càng làm cho mặt cậu ửng đỏ.
Trì Mục:
"Xin lỗi... tôi không nhịn được."
Hắn nhìn cậu:
"Nhưng lúc đó không phải xuất phát từ bản năng."
Ánh sáng mờ nhạt chiếu lên đôi mắt Lạc Ngu, cũng chiếu sáng khuôn mặt Trì Mục, gương mặt nhã nhặn kia nghiêm túc, làm cho đầu óc Lạc Ngu nhất thời trống rỗng.
Quả bóng bay sắp nổ chậm rãi xì hơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!