Tối tăm vô biên vô hạn, làm cho người ta sa vào cuộc chiến giữa bản năng và lý trí.
Pheromone vị bạc hà rộng lớn như đại dương mênh mông, Lạc Ngu sa đọa trong đó.
Lạc Ngu chưa bao giờ hận bản năng đến thế, cậu ghét không thể tỉnh táo tự suy nghĩ, quật cường để bảo toàn một chút tự tôn đó.
Dù cậu biết sự tự tôn đó vô dụng, nó sẽ biến mất theo ý chí ngủ say.
Trì Mục để cho cậu tựa vào người mình, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng sợ, bởi vì không thể kháng cự nên mới là bản năng, không thể trách."
Ánh sáng trong mắt Trì Mục tắt đi, chỉ còn lại tăm tối:
"Cho nên cậu đừng lo lắng."
Sở dĩ Lạc Ngu sợ hãi kháng cự là vì cậu không thể chấp nhận những gì mà Omega phải chịu đựng.
Cậu quật cường cho rằng, chỉ cần mình không đụng vào vùng cấm, như vậy cuộc sống của cậu chẳng khác gì lúc là Alpha.
Mà sở dĩ có khác biệt giới tính, nên cuộc sống cũng có khác biệt.
Nếu Trì Mục muốn Lạc Ngu chấp nhận hắn, trước hết phải làm cho cậu chấp nhận chính mình.
Sau đó từng bước một nắm lấy trái tim cậu, làm cho cậu bất giác ỷ lại làm cho cậu rơi vào tay giặc làm cho cậu không thể thoát đi.
Tất cả suy nghĩ đó bị đè nén dưới bề ngoài bình tĩnh. Pháo hoa nổ vang ở ngoài cửa sổ, trời sáng rực.
Tiếng nổ vang liên tiếp cũng ăn mòn lý trí của Lạc Ngu, trống rỗng, chỉ còn tiếng pháo hoa.
Lạc Ngu thấp giọng nỉ non tên Trì Mục.
Nếu cậu tỉnh táo, cậu có thể phát hiện gương mặt tuấn tú lãnh đạm kia của Trì Mục đã âm trầm từ lâu, ngay cả trán cũng chảy mồ hôi mỏng.
Tiệc pháo hoa kết thúc với một chùm pháo lớn nhất.
Đó cơ hồ là chùm pháo hoa sáng nhất, phủ kín trời giống như sao, khi biến mất dường như lóe sáng bốn phía, vừa viên mãn vừa xinh đẹp.
Mà vào một khắc này mây mù che khuất liên kiều cũng tan, mưa to hạ xuống, tí tách rơi rụng trên sàn nhà gỗ, làm cho căn phòng tối tăm ẩm ướt.
Lạc Ngu siết chặt ngón tay đến độ trắng bệch, cũng lặng yên thả lỏng nắm tay ra.
Trì Mục đánh dấu tạm thời, ngưng hẳn trận hỗn loạn bất ngờ không kịp phòng này.
Lạc Ngu không đủ sức ngất đi, đây là quá trình tất cả Omega đều không thể tránh khỏi, dù tinh thần lực có mạnh mẽ đến đâu, sau khi đánh dấu xong cũng sẽ ngất đi. Chẳng qua tinh thần lực càng mạnh thì chịu đựng càng ít, tỉnh táo cũng càng nhanh.
Trên mặt đất có một lớp bụi, Trì Mục không hề để ý ngồi trên lớp bụi đó, sửa sang lại quần áo cho Lạc Ngu.
Lạc Ngu ngủ yên tĩnh, trông rất ngoan.
Từ ngoan này trước giờ không liên quan đến Lạc Ngu. Trì Mục muốn lau khóe mắt cậu, nhưng phát hiện tay mình vẫn đang ướŧ áŧ, thế là hắn lấy khăn ra lau sạch từng ngón. (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk. com jingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trì Mục không mở rèm, trong phòng vẫn tăm tối.
Sự ầm ĩ vừa nãy làm cho bóng đêm giờ phút này càng yên tĩnh.
Trong bóng tối Trì Mục không nhìn thấy nước trên sàn nhà, nhưng có thể ngửi thấy mùi.
Hắn sờ soạng mở đèn, đỡ Lạc Ngu sang bên kia, vào phòng vệ sinh trong phòng, thấy một cái khăn cứng ngắc đầy bụi, vòi nước vẫn có nước, chẳng qua chảy đầy cặn, qua một lát mới có nước sạch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!