Đậu má nó!
Mặt Lạc Ngu đỏ hồng, tay thì siết chặt ghế dựa.
Cậu liếc mắt một cái:
"Cậu sinh cho tôi thì tôi sẽ suy nghĩ."
Trì Mục cậu thay đổi rồi!
Cậu của trước kia không phải không đứng đắn như vậy!
Trì Mục nghe vậy thì cười cười, ánh sáng trong mắt thay đổi theo đèn thủy tinh trên trần, vô cùng lóa mắt.
Không khí bỗng dưng ái muội, trước khi Trì Mục mở miệng, giọng Đinh Duệ Tư lại vang lên trước.
Đinh Duệ Tư khó hiểu: Hai ông làm gì thế?
Cậu ta nghĩ hai người này nói chuyện thì thôi sao còn nói nhỏ làm gì?
Đinh Duệ Tư vẫn đang hoang mang:
"Nãy các ông nói gì thế, cái gì mà giống cậu giống tôi."
Tuy rằng ngồi ở bên cạnh, nhưng giọng Trì Mục rất nhỏ, hơn nữa xen lẫn giọng thôn trưởng, thế cho nên Đinh Duệ Tư chỉ có thể nhìn thấy họ há miệng, chỉ nghe được mấy chữ.
Lạc Ngu vẫn đang xấu hổ vì Trì Mục lưu manh, tìm không ra lối thoát:
"Ăn của ông đi, nói nhiều thế!" (Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwk. com jingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Trì Mục cũng lãnh đạm liếc mắt nhìn Đinh Duệ Tư một cái, không còn xuân ấm tháng ba như với Lạc Ngu mà lạnh thấu xương.
Đinh Duệ Tư mếu máo: Ờ.
Các cậu không chơi nổi với tôi nữa phải không! Có phải không chơi nổi với tôi nữa không! Sao lại hung hăng thế!
Nhưng lời này bạn học Nhị Ti cũng chỉ dám nhỏ giọng hờn giận ở trong lòng, ấm ức tiếp tục dùng mỹ thực để tiêu diệt sự ưu sầu trong lòng mình.
Aiz, sau này có con gái làm sao đây.
Cảm giác làm ba đau lòng quá, đây là sự đau khổ mà tuổi này cậu ta chưa nên trải qua.
Đinh Duệ Tư bên này tháng sáu tuyết bay, Lạc Ngu bên này cỏ dài tùm lum.
Sự khô nóng kèm theo chút bất thường không hiểu sao bị phá vỡ, Lạc Ngu cúi đầu uống Sprite, che giấu phản ứng mất tự nhiên của mình.
Uống mấy hớp Sprite, cậu mới cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình giảm xuống một ít.
Quá đáng sợ.
Sau khi biến thành Omega, cần Trì Mục, ỷ lại Trì Mục, được Trì Mục giúp đỡ, Lạc Ngu cảm thấy mình đã hoàn toàn bị cản trở, căn bản không thể nào khác làm hình tượng anh hùng vĩ đại như năm đó trước mặt Trì Mục.
Quá khó, Lạc Ngu nghĩ.
Không chỉ có không thể nào giữ vững hình tượng, hơn nữa cậu bây giờ còn không có cách kháng cự Trì Mục tới gần.
Vừa nãy, Trì Mục nói chuyện như vậy, thắt lưng cậu mềm nhũn.
Thế mà lại như vậy... Lạc Ngu sợ hết hồn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!