Beta bởi @letterscent(〜^∇^ )〜
====
Buổi trưa ngày đầu đi làm lại sau lễ Quốc khánh, Hồ Lại và vài đồng nghiệp thân thiết xuống pantry công ty dùng bữa.
Pantry của Viện khoa học kỹ thuật Côn Luân sáng sủa ấm áp, chiếm hẳn một tầng trụ sở. Thức ăn ở đây phong phú đáp ứng được khẩu vị đa dạng của nhân viên, thực đơn thường xuyên thay đổi, sử dụng thực phẩm tươi theo mùa.
Đồ ăn sạch sẽ, giá cả hợp lý, bốn bữa sáng trưa chiều tối lúc nào cũng có sữa chua và trái cây tráng miệng. Nghe nói kinh phí chi cho việc ăn uống mà công ty phê duyệt hàng năm là một con số rất khủng.
Không giống những công ty IT khác, thông báo tuyển dụng của Côn Luân không hề lấy chuyện cung cấp đồ ăn vặt hay tổ chức liên hoan định kỳ đưa vào trong thông báo tuyển dụng làm điểm nhấn nhưng công ty cực kỳ để tâm chăm chút bữa ăn của nhân viên. Hồ Lại thích nhất công ty của mình ở điểm này.
Chẳng cần khoe khoang làm gì, những thứ kể trên chẳng qua chỉ là mánh lới chiêu mộ nhân sự, chỗ làm có thể cung cấp mức lương cạnh tranh và bữa ăn đàng hoàng cho nhân viên hay không mới là vấn đề đáng để tâm nhất. Những trận tiệc tùng vẽ vời đôi khi còn là gánh nặng.
Thời gian chung đụng với người cùng cơ quan ít nhất là 40 tiếng một tuần, so ra còn nhiều hơn thời gian dành cho gia đình bè bạn. Ngay cả khi đang yêu, nếu ngày nào cũng thấy mặt nhau thì còn phát chán chứ đừng nói gì đồng nghiệp bình thường.
Hơn nữa rất nhiều công ty tổ chức họp mặt liên hoan trong ngày nghỉ, lại còn để nhân viên tự trả tiền. Ơ hay, ở đâu ra cái kiểu chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi và tiền bạc của cấp dưới để tạo tiếng thơm cho công ty như thế?
Từ trước đến nay, Quốc khánh luôn là thời điểm du lịch cao điểm của nhân dân khắp cả nước, đồng nghiệp của Hồ Lại cũng không ngoại lệ, vừa ăn vừa huyên thuyên kể cho nhau nghe chuyến đi chơi của mình.
Năm nào cũng vậy, ba giờ sáng đã phải lo thức dậy, bốn giờ hối hả lên đường bắt chuyến cao tốc sớm để tránh tình trạng nhồi như cá hộp, kết quả chín giờ vẫn còn kẹt ở Hàng Châu.
Nhà vệ sinh chỗ nào cũng đông như cái chợ vỡ, vào WC nam thấy cả nữ bên trong.
Khách sạn đồng loạt tăng giá vẫn hết sạch phòng, người xếp hàng dài dằng dặc trước nhà hàng quán ăn, vừa ầm ĩ vừa mệt mỏi.
Đặc biệt năm nay hạn chế xuất ngoại do dịch COVID-19 bùng phát, nên tất cả hoạt động chỉ gói gọn trong phạm vi 9.6 triệu km vuông diện tích lãnh thổ Trung Quốc.
"Hồ Lại, lễ Quốc khánh vừa rồi em đi đâu?"
Lưu Tri Học
- người đảm nhiệm thiết kế nội dung trong team dự án chung với Hồ Lại
- thấy cô chỉ im lặng ngồi ăn steak không nói tiếng nào bèn hỏi:
"Không đi đâu cả, nằm ườn ở nhà".
"Hửm? Không đi chơi hẹn hò sao?" Hồ Lại không cố giấu nên đồng nghiệp tham gia tập huấn chung đều biết cô có bạn trai. Giang Ngữ Minh vừa đẹp trai vừa lịch sự, khiến ai nấy đều nghĩ thầm trong bụng: Như Hồ Lại sướng thật, đi tập huấn cũng vớt được một chiếc tiểu thịt tươi.
Hồ Lại cầm nĩa đâm đâm bông cải. Hôm nay bông cải hơi cứng, cô không ưng,
"Đông người ngại chen chúc nên lười ra đường".
"Em zai kia không rủ đi chơi à?"
Chia tay lâu rồi. Trừ khi đó là bạn thân, bằng không những vấn đề liên quan tới tình cảm Hồ Lại sẽ không chủ động lôi ra nói. Nhưng cô cũng không giấu diếm, nếu có ai tò mò hỏi, Hồ Lại chắc chắn ăn ngay nói thật.
Từ khi chia tay tới nay đã hơn một tháng, gần như không ai hỏi han gì vì tưởng cô vẫn còn vui vẻ với tiểu thịt tươi.
"Sao lại chia tay thế? Có tia được người nào mới chưa?" Triệu Nhiễm Nhiễm của phòng marketing tỏ vẻ không tin nổi. Vì cô là kiểu người mỗi lần chia tay đều đau đớn như thể bị lột da. Không cần biết ai nói chia tay trước, người buồn hơn vẫn là cô.
Nhưng Hồ Lại đừng nói là buồn, rất nhiều lần chia tay xong còn vui vẻ nhẹ nhõm như thể trả dứt được nợ đời, không giống kiểu
"cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng".
Một thì có thể do chỉ là quen chơi qua đường cho vui, hai là tìm được mối mới ngon nghẻ hơn.
"Không có, nhưng có thú vui mới. Đàn ông à? Già trẻ lớn bé gì cũng vậy, vô nghĩa".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!