Chương 7: (Vô Đề)

Beta bởi letterscent (^▽^)

====

Thẩm Chứng Ảnh hơi nâng cằm, nhìn Hồ Lại cười nhẹ.

Hồ Lại bị bắt bài tức tối nghiến răng nghiến lợi, rất muốn nhào qua cắn một cái. Sau một thoáng ngạc nhiên, cô bắt đầu tự hỏi Thẩm Chứng Ảnh có thể moi từ đâu ra những thông tin đó.

"Cô có nhìn sơ vòng bạn bè của em bằng điện thoại của Vương Bao Bao. Em gan thật, không thiết lập giới hạn bài viết về nửa năm hoặc ba ngày. Nếu ai có ý đồ xấu muốn lục lọi thông tin về em không phải quá dễ dàng à? Chẳng để ý riêng tư chút nào".

Thân là giảng viên lâu năm, Thẩm Chứng Ảnh hiển nhiên mắc bệnh nghề nghiệp, trình bày cái gì cũng từ đầu tới đuôi, sau đó không quên chốt hạ bằng một câu đạo lý chỉnh Hồ Lại.

Quả nhiên là Vương Bao Bao.

Vương Bao Bao giỏi thật, một mặt tiết lộ chuyện Thẩm Chứng Ảnh dạy ở cơ sở khác cho mình, một mặt cung kính dâng Weibo bằng hai tay lên cho Thẩm Chứng Ảnh thưởng lãm.

Nếu có nhận thù lao thì chẳng khác nào điệp viên hai mang.

Nhưng mà, Thẩm Chứng Ảnh cũng không thành thật lắm nha, nhìn sơ? Thôi đi, bài đăng nhặt hành tây ít nhất phải hai năm rồi, lúc đấy bí đề tài nên mới ngẫu hứng lôi chuyện đó ra đăng lên mua vui.

Hừ.

Hồ Lại nheo nheo mắt, không tra hỏi lằng nhằng thêm nữa. Cô xoay người ngồi lại cho ngay ngắn, đặt tay lên vô lăng:

"Chúng ta tới tiệm lẩu trước đã, đi trễ quá sẽ hết bàn".

Bất cứ việc gì liên quan đến nồi lẩu, Thẩm Chứng Ảnh đều không có ý kiến.

De xe lùi ra khỏi cổng trường rồi tiến vào đường chính xong xuôi, Hồ Lại mới tiếp tục lôi đề tài khi nãy ra nói tiếp: "Weibo em chỉ người quen mới xem được bài đăng thôi. Lần trước do vội quá nên mới quên khuấy thiết lập riêng tư với Vương Bao Bao.

Có điều giáo sư Thẩm, những gì bày ra trước mắt chưa chắc đã là sự thật. Em không thích ở khách sạn năm sao, cũng không thích đi du lịch nghỉ dưỡng.

Ơ mà chờ một chút, giáo sư Thẩm, cô kéo Weibo em về tận mấy năm trước, chẳng lẽ cô có hứng thú với em?

"Thẩm Chứng Ảnh không thèm để ý ám chỉ của Hồ Lại, hỏi ngược lại:"Nếu có người đến cơ quan của em nằm vùng mà lần nào cũng ngủ, liệu em có muốn biết rốt cuộc cái người này là ai, đang có âm mưu gì không?Hồ Lại lẩm bẩm:Không cần nhắc đến chuyện ngủ gục được không? Em đi học nhờ, không phải đi nằm vùng, đây là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Đến lớp thì dĩ nhiên là muốn học tập mở mang kiến thức rồi.Học tập? Mở mang kiến thức? Em học được cái gì?Giáo dục sức khỏe tâm lý cho học sinh tiểu học và trung học

". Thẩm Chứng Ảnh là người văn minh, ba tiếng vô liêm sỉ đi đến cửa miệng nhưng quyết định không phun ra."Hôm nay cô giảng nhiều như vậy chắc là khát rồi.

Bên hông cửa xe có nước, chai mới còn nguyên seal chưa ai đụng miệng vào, xin cứ yên tâm ạ. Bị năm chữxin cứ yên tâm ạ" vô cùng dịch vụ chọc cười, Thẩm Chứng Ảnh cầm chai nước lên nhìn thử, không phải nhãn hiệu phổ thông——mà là nước khoáng Fiji.

Xem ra hoàn toàn không phải bạch phú mỹ giả mạo, nước uống cũng phải là hàng tuyển.

Mấy năm trước cô Thẩm đi siêu thị có bỏ nhầm vào giỏ hàng, đến lúc thanh toán mới phát hiện một chai bé tí thế thôi mà những mười mấy tệ, từ đó về sau cô không bao giờ quên nhãn hiệu này, không nhớ rõ tên cũng nhớ rõ cảm giác đau ví quặn thắt ruột.

Quá xa xỉ.

Nước của những hãng khác uống vào có thể không cảm nhận rõ sự khác biệt về mùi vị, nhưng Fiji thì chắc chắn được. Mùi tiền.

Thấy xe đi vào đường cao tốc, Thẩm Chứng Ảnh hỏi:

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Ăn lẩu. Có một tiệm tên là Ngưu Bà La Châu gần trụ sở chính Đại học H, dùng bữa xong cũng tiện đường về, không cần phải ngồi xe lâu mệt mỏi. Nếu Giáo sư Thẩm không say xe có thể lên mạng đọc thử review xem chỗ đó có hợp khẩu vị của cô không.

Điện thoại không có 4G thì bảo em mở điểm truy cập di động cho cô

". Thẩm Chứng Ảnh bật cười."Cô cười gì vậy?" Hồ Lại liếc nhanh sang chỗ Thẩm Chứng Ảnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!