Beta bởi @EscentricT ('▽'ʃ♡ƪ)
===
Đê ma ma, rốt cuộc con mụ dở người chết tiệt này từ đâu chui ra vậy? Phải chăng năm cô ta ra đời, trời long đất lở, lũ lụt triền miên?
Mắt bên nào của cô ta nhìn ra quan hệ giữa mình và Thẩm Chứng Ảnh là quan hệ mẹ chồng nàng dâu cơ?
Giang Ngữ Minh mà cũng có cửa sao?!
Lấy Giang Ngữ Minh về, một ngày không mọc mười bảy mười tám cái sừng trên đầu thì quá là phụ lòng mọi người mà.
Đã từng tiếp xúc với rất nhiều kẻ khó ưa, nhưng chưa từng có người nào mới lần đầu gặp mặt đã tương cho một vố đau điếng vào mặt như vậy.
Sa mạc lời. Hạn hán lời.
Nếu không phải vì thoáng thấy khóe miệng của Thẩm Chứng Ảnh hơi nhếch, giống như đang cười trộm thì suýt chút nữa Hồ Lại đã chửi um lên.
Cười, cười cái gì mà cười, thù này Hồ Lại sẽ nhớ kỹ.
Thẩm Chứng Ảnh vẫn có lương tâm, nhìn Hồ Lại như muốn trấn an, lạnh lùng nói với Đặng Nhan Tịch: "Đây là bạn của tôi", sau đó cô Thẩm quay đầu lại, ý bảo Hồ Lại theo mình đi ra ngoài, thì lại thấy Hồ Lại hướng về phía Đặng Nhan Tịch cười tươi như hoa: "Ôi chao, chẳng phải cô giáo Đặng đây sao?"
Nếu không phải vì quá hiểu Hồ Lại, Thẩm Chứng Ảnh gần như sẽ tin rằng hai người trước mặt mình quen biết nhau.
"Dạo này cô giáo Đặng bận lắm hay sao mà không thấy ghé chơi, mấy hôm trước ông K vừa mới nhắc đến cô xong. Mọi người đều kháo nhau rằng cô đang lên kế hoạch chuẩn bị bầu bì sinh em bé. Không ngờ hôm nay lại có duyên gặp cô ở đây".
Lửa giận trong bụng Hồ Lại càng bùng cháy mạnh mẽ bao nhiêu, thì ngoài mặt lại càng chan hòa rạng rỡ bấy nhiêu.
Mối thù với Thẩm Chứng Ảnh, phụ nữ trả thù mười năm chưa muộn, Hồ Lại tạm thời ghi sổ nợ, chờ một ngày đòi luôn cả vốn lẫn lời.
Còn món nợ với Đặng Nhan Tịch á, xin lỗi luôn Hồ Lại phải dạy cho cô ta một bài học ngay bây giờ. Tiện thể tính cả nợ cũ của Thẩm Chứng Ảnh và cô giáo Vương vào, cho Đặng Nhan Tịch mát mặt mát mày với đời luôn thể.
Ngay cả Đặng Nhan Tịch cũng bối rối trước vẻ thân thiết xởi lởi của Hồ Lại.
"Chúng ta có biết nhau sao? Ông K là ai?"
"Ầyyyy, cô với người ta đã từng đến mức đó mà còn bảo không biết ông K là ai à". Nói đến đây, Hồ Lại cố ý hấp háy mắt, nhìn Đặng Nhan Tịch cười ngả ngớn như muốn nhắn nhủ "cô biết mà".
Đặng Nhan Tịch có hiểu gì hay không không quan trọng, mấy đồng nghiệp còn đứng đó của cô ta hiểu là được.
Một người phụ nữ trung niên từ WC đi ra, lúc đầu trông có vẻ rất khẩn trương lục lọi túi xách kiếm đồ, nhưng sau khi nghe thấy cuộc nói chuyện của Hồ Lại và Đặng Nhan Tịch, lỗ tai bèn dựng đứng cả lên, hết lấy đồ ra rồi lại cho đồ vào. Riêng anh chàng mập mạp vốn đang ngồi ở hàng ghế thứ ba đùng một phát đã thấy xuất hiện lấp ló sau lưng Đặng Nhan Tịch, chỉ còn cách vỏn vẹn có hai bước chân, làm bộ ngó đông ngó tây tìm người.
Tất cả đều là quân cảm tử xông vào tiền tuyến hóng hớt săn tin.
"À mà đúng rồi, thế cô còn nhớ ông Đạo không? Hồ Lại cố tình hạ giọng, bước đến bên người Đặng Nhan Tịch, khống chế âm lượng vừa đủ để Đặng Nhan Tịch và nam đồng nghiệp sau lưng cô ta có thể nghe thấy. "Ông ấy không nói với cô rằng lần trước ông ấy đi khám bệnh về thì phát hiện mình bị bệnh giang mai à. Hai người các cô bình thường có đảm bảo an toàn cho nhau không đấy? Nếu không thì tốt nhất nên đi xét nghiệm máu thử đi, phát hiện sớm điều trị sớm".
Đặng Nhan Tịch tái xanh mặt, chỉ vào Hồ Lại hét toáng lên: "Cô đang nói cái quái gì vậy? Tôi chẳng biết cô là ai, cũng chẳng biết ông K ông Đạo là tên quái nào! Rốt cuộc cô muốn làm gì, ai xui cô đến đây hãm hại tôi, hả?"
Hồ Lại cũng không sửng cồ lên, bình tĩnh lùi lại một bước, đưa tay kháy kháy lỗ tai, ra vẻ không chấp, đáp: "Được được được, không quen thì không quen. Quả thật chúng ta cũng không thân, một năm ngó mặt nhau chắc được dăm ba lần. Tôi chỉ nhắc nhở cô như vậy thôi, coi như hoàn thành xong bổn phận, còn cô muốn làm thế nào thì tùy". Nói rồi Hồ Lại quay đầu bảo với Thẩm Chứng Ảnh – người đang sửng sốt tột độ, "Đi thôi, đi thôi. Em nhận nhầm người ấy mà".
Thái độ vô cùng ngông nghênh, quần áo trông cũng rất ăn chơi, tựa như phú nhị đại suốt ngày lên bar lên sàn.
"Đứng lại đó!" Đặng Nhan Tịch hét với theo: "Cô mau nói cho rõ, tại sao lại đặt điều vu khống cho tôi. Thẩm Chứng Ảnh, ý cô là gì, có phải chính cô là người bảo cô ta đến hại em không?" Bấy giờ Đặng Nhan Tịch đã lờ mờ nhớ lại giọng nói này chính là giọng của người xuất hiện trên màn hình điện thoại lúc trưa nay, làm sao còn không đoán ra chuyện gì đang xảy ra nữa.
Hồ Lại ngán ngẩm quay đầu lại, chống một tay lên ghế, trông bộ dạng có vẻ lơ đãng nhưng mắt vẫn luôn dán lên người Đặng Nhan Tịch, để ý nhất cử nhất động của cô ta. Chỉ cần Đặng Nhan Tịch sấn tới tấn công, Hồ Lại không trừng trị mụ đàn bà này một trận thích đáng thì thề cô không mang họ Hồ nữa.
"Không muốn nhận người quen thì thôi, tôi đã nói là tôi nhận sai người rồi cơ mà, sao cứ phải lải nhải thế nhỉ. Cô cũng đâu phải cừu non mới nếm mùi đời, còn tỏ vẻ bạch liên hoa làm gì? Hại cô? Đặt điều? Nực cười. Cô nói thử xem, có phải dạo này sức khỏe của cô giảm sút, thường xuyên mất ngủ, hay cảm thấy bức bối khó chịu, tính tình trở nên nhạy cảm, động một tí là rưng rưng nước mắt? Chưa hết, cô nói tôi nghe có phải bên bẹn của cô có một vết bớt mờ mờ, chỉ khi nào nhìn kỹ mới thấy có đúng không?
Tôi bảo này Đặng Nhan Tịch, có chơi có chịu, phát cáu làm gì, sướt mướt làm gì. Khiếp, hở một chút là lại sụt sà sụt sịt thế này thì đố ai mà chịu cho nổi. Thôi được thôi được, tất cả đều là lỗi của tôi, được chưa? Xin lỗi cô, việc này là do tôi sai".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!