Beta bởi EscentricT (⭑•͈ 𓎟 •͈ )
===
Em Tới.
Nghĩ kiểu nào cũng thấy cụm từ này thật vi diệu.
Giống y như Hồ Lại vậy. Thoạt nhìn cứ ngỡ là người đơn giản ruột để ngoài da. Đợi đến khi tìm hiểu thấu đáo, nhấm nuốt kỹ càng chậm rãi, lại có thể cảm nhận ra mười tám loại hương vị khác nhau.
Con bé chỉ mới 25 tuổi, mà đã khủng khiếp đến như vậy.
Lúc 25 tuổi mình đang làm gì?
Nhặt nhạnh lại vốn tiếng Anh nhiều năm không dùng và những kiến thức chuyên ngành đã quên đi ít nhiều, nỗ lực ôn tập rồi phấn đấu hết sức thi lên thạc sĩ, lại còn đèo bòng thêm đứa con trai.
Cha mẹ kỳ vọng Thẩm Chứng Ảnh sẽ học thẳng lên cao học nhưng cô lại tự quyết ngược lại, kết hôn rồi sinh con ngay sau khi tốt nghiệp đại học. Vì thế giai đoạn ấy quan hệ giữa Thẩm Chứng Ảnh và cha mẹ cực kỳ căng thẳng, lúc mang thai hoàn toàn nhờ mẹ của Giang Bác chăm sóc cho.
Mỗi lần gặp cha mẹ, rất hiếm khi Thẩm Chứng Ảnh nghe được câu nào tử tế, ngày qua ngày toàn bị những lời chì chiết cay nghiệt của hai cụ bủa vây. Chỉ khi vùi đầu vào sách vở, cô mới có thể thoát ly khỏi thực tại ngột ngạt, tận hưởng một chút không khí tự do.
Chính nhờ vậy mà thành tích của Thẩm Chứng Ảnh năm ấy rất xuất sắc, đứng thứ hai kỳ thi viết, đứng thứ ba thi vấn đáp.
Sau này ngẫm lại, quá trình bầu bí sinh nở cơ bản đều dựa vào Giang Bác và cha mẹ chồng, không bị trầm cảm sau sinh đã là một điều cực kỳ may mắn. Thẩm Chứng Ảnh luôn nhớ kỹ những người đối xử tốt với mình nên khi phát hiện Giang Bác ăn vụng bên ngoài một thời gian dài, cô cũng không so đo là mấy.
Tuy rằng Giang Bác đã thề thốt là từ nay về sau không bao giờ tái phạm nữa, vĩnh viễn sẽ chung thủy với một mình cô nhưng Thẩm Chứng Ảnh không tin tưởng vào lời thề đó bao nhiêu, cũng không tin tưởng vào bản thân mình. Cuối cùng hai người vẫn đồng thuận ly hôn, xem như chia tay trong hòa bình.
Lần nổi loạn đầu tiên trong đời, dám làm chuyện ngược với ý của cha mẹ lại chuốc lấy thất bại thảm hại, thật trớ trêu thay.
Thẩm Chứng Ảnh làm ra vẻ bình thản, nhìn Hồ Lại sau khi cất điện thoại vào túi xong, Ngày mai chờ cô gọi.
Nét mặt cô gái trẻ cũng trở lại bình thường, không còn vẻ mừng thầm ban nãy. Hồ Lại giơ tay Thẩm Chứng Ảnh lên, móc lấy ngón út của cô, Chờ cô.
Lá gan càng lúc càng lớn.
Đêm đó khi Thẩm Chứng Ảnh về đến nhà, cảm xúc kỳ lạ mà cụm từ Em Tới gây ra vẫn còn lởn vởn mãi.
Trong giấc mơ của Thẩm Chứng Ảnh, hơi thở của Hồ Lại phả nhè nhẹ bên tai.
"Cô đừng nhúc nhích, để em tới".
Thẩm Chứng Ảnh đẩy Hồ Lại một cái tượng trưng, bất chợt cô cảm thấy có một lớp lông mềm mại chạm vào tay.
Hồ Lại mặc trên người bộ đồ miêu nữ, lòng bàn tay và chân có đệm thịt, sau lưng còn mọc cả đuôi mèo, le lưỡi nhìn Thẩm Chứng Ảnh.
Được một lúc thì cảnh vật thay đổi, bộ lông trên người Hồ Lại cũng biến mất, thay vào đó là đôi cánh be bé và cặp răng nanh nhòn nhọn. Hồ Lại mặc trên người trang phục Halloween, còn khuyến mãi thêm một cái đuôi sau lưng.
Giọng thuyết minh từ đâu văng vẳng vang lên:
"Chẳng ai lạicảm thấy xấu hổ nếu không mặc quần áo trước khi ăn trái cấm cả. Giáo sư Thẩm hoàn toàn không biết điều này trước khi gặp được tôi".
Trong mơ, Thẩm Chứng Ảnh thấy mình giống như đang xem một bộ phim, mà nhân vật chính không ai khác ngoài cô và Hồ Lại.
Ác ma Hồ Lại bám dính trên vai Thẩm Chứng Ảnh, liên tục vỗ vỗ đôi cánh nhỏ dẫn cô Thẩm vào trường. Ngoại trừ Thẩm Chứng Ảnh ra, không ai có thể nhìn thấy Hồ Lại.
Đến một căn phòng nọ, ác ma Hồ Lại dừng lại.
Cửa căn phòng này chỉ khép hờ, lấp ló bóng dáng một nữ sinh đang ngó nghiêng bên trong. Cô gái trẻ đó mặc trên người bộ đồng phục cấp ba, một tay vén váy lên, chăm chăm nhìn vào khe hở của cánh cửa chưa đóng kỹ.
Tiếng thở dốc khe khẽ truyền ra, ác ma Hồ Lại dẫn dắt Thẩm Chứng Ảnh – người đang tò mò tiến lên nhìn thử.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!