Beta bởi EscentricT ღゝ◡╹)ノ♡
===
"Thời đại bây giờ đã thoáng đến mức này rồi à?" Khi nói những lời này, Thẩm Chứng Ảnh cụp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo ý tứ trào phúng không dễ phát hiện. "Khi em còn nhỏ, chuyện tình đồng tính phải hết sức che che đậy đậy, không thể để cho ai thấy cũng không thể để cho ai biết, nếu không sẽ phải đối mặt vô vàn lời chế giễu châm chọc, thậm chí còn bị cô lập.
Cha mẹ của em là giáo viên, có người bắt gặp một cặp học sinh nữ trong lớp của họ thân mật với nhau, sau đó mách lại với mẹ em. Bà lôi cô bạn ấy ra chất vấn ngay trước mặt mọi người, có phải em đang quan hệ đồng tính với ai không? Em có biết như thế là bệnh, là biếи ŧɦái hay không?
Đôi mắt rưng rưng chực khóc cùng vẻ mặt cố ngăn không cho nước mắt rơi xuống ngày ấy của cô bạn đến bây giờ em vẫn không thể nào quên
". Dường như ý thức được bản thân uất ức hơi quá, cô Thẩm mau chóng ngẩng đầu cười nhẹ,"Nào có ngờ xã hội ngày nay đã có những tiến bộ vượt bậc, tuy vẫn còn rất nhiều người bảo thủ.
Có điều em không ngờ chị lại mang tư tưởng tiên phong như vậy.Hửm? Chẳng lẽ nhìn chị bảo thủ lắm sao?Chắc cũng ngang ngửa trình độ bảo thủ của em
". Thẩm Chứng Ảnh đùa."Mà này, tự dưng chị lại nói với em những chuyện này làm gì, không phải chị đổ em rồi đấy chứ
". Tôn Thư Tuyết cố ý vuốt nhẹ lên bàn tay của Thẩm Chứng Ảnh, nheo mắt ra vẻ quyến rũ."Cuối cùng em cũng bắt được tín hiệu nha. Chị đây đổ em đứ đừ từ lâu rồi, chỉ cần em gật đầu một cái, chị lập tức ly hôn với lão Lưu".
Thẩm Chứng Ảnh gạt tay Tôn Thư Tuyết ra, sau đó cả hai cùng nhìn nhau cười.
Do buổi trưa ăn quá no, đến tối Thẩm Chứng Ảnh chỉ gắp vài gắp, thời gian còn lại cô Thẩm chỉ ngồi đối diện và nghe Hồ Lại kể những nội dung tập huấn cũng như những chuyện vụn vặt mà Hồ Lại nhìn thấy trên mạng.
Gương mặt của Hồ Lại lúc nói chuyện luôn rạng rỡ tươi tắn, khiến cho ai trông thấy cũng phải mỉm cười theo. Mỗi khi cô cười, ngay cả canteen trường học cũng sáng bừng lên vài phần.
Biết rõ bản thân ăn không nổi nữa, còn theo con bé đến canteen dùng bữa làm gì? Có lẽ là vì dáng vẻ tươi cười hoạt bát của con bé rất dễ làm cho người khác cảm mến, nhìn mãi không chán.
Ai lại không thích mỹ nhân tươi sáng chứ.
Con mắt của mỹ nhân cực kỳ nhạy cảm. Hồ Lại lập tức nhận ra ánh nhìn Thẩm Chứng Ảnh đặt lên người mình hơi xuất thần.
"Sao thế giáo sư Thẩm? Cô có mệt không? Tối nay cô không ăn được bao nhiêu, nói cũng không nói nhiều. Có phải tại vì em ồn ào quá không?"
"Lúc trưa ăn nhiều quá, Tôn Thư Tuyết lại còn nằng nặc phải đi ăn tráng miệng nên bây giờ cô không đói lắm".
"À, nếu mà cô nói sớm thì em tự mình đi ăn là được rồi".
"Hẹn cũng hẹn rồi, với cả nãy giờ em cũng ăn một mình mà".
"Uầy, vậy hóa ra cô nhìn em kỹ như thế là vì vẻ tú sắc khả xan của em có đúng không ạ?" (tú sắc khả xan: đẹp đến nỗi làm người khác quên luôn cơn đói)
Thẩm Chứng Ảnh cười nhẹ,
"Không chỉ mỗi tú sắc khả xan, đa phần ai lên lớp cả ngày cũng mệt mỏi uể oải, em thì ngược ngạo, đến giờ này vẫn còn hăng hái phấn chấn. Mà cũng phải, dẫu sao em vẫn còn trẻ".
"Ai bảo thế ai bảo thế, lăn lê trên lớp cả ngày dĩ nhiên là phải mệt chứ, chẳng qua là vì trông thấy cô nên em mới vui vẻ thế này. Nhất định là nhờ giáo sư Thẩm, nếu không có cô, có lẽ em đã nằm sõng soài như con chó chết trôi rồi".
"Có nịnh đầm thì cô cũng không đề nghị chủ tịch Dương tăng lương cho em đâu nhé".
"Cô không mách lại với chủ tịch Dương đã là tốt lắm rồi". Hồ Lại để ý rất kỹ, nhận thấy Thẩm Chứng Ảnh cứ nhìn mình rồi do dự tới lui, có vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Cô bèn hỏi thẳng,
"Giáo sư Thẩm, cô có chuyện gì muốn hỏi em sao?"
"Vừa rồi cô chợt nghĩ, một cô gái xinh đẹp đáng yêu như em hẳn là phải trải qua rất nhiều mối tình rồi có đúng không?"
Hồ Lại hơi ngạc nhiên, không ngờ Thẩm Chứng Ảnh lại có hứng thú với chuyện này.
"Thành thật mà nói thì không nhiều lắm, em nhận được khá nhiều lời tỏ tình, nhưng số lần chấp nhận tiến tới chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa mỗi lần như vậy đều không khác mục từ trong từ điển Tân Hoa là mấy".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!