Chương 8: (Vô Đề)

Thời gian chậm chạp trôi đi, hết thảy lại trở về như ban đầu.

Từ ngày hôm đó, Lâm Kì dọn ra khỏi nhà hắn. Trong trường nếu ngẫu nhiên gặp mặt cũng chỉ là hai người xa lạ không quen nhau. Cho đến năm học mới, hắn lên năm thứ ba, còn Lâm Kì ra nước ngoài.

"Anh nói xem con chúng ta sao tự nhiên lại chăm chỉ đến như vậy? Học muốn choáng váng đầu óc luôn a." Tối đi ngủ, Vương a di có chút buồn bực.

"Bà xem bà kìa! Con nó không học cũng nói, giờ con nó học bà cũng nói." Vương thúc thúc bất đắc dĩ.

Phòng bên cạnh, Vương Lang vẫn đang sáng đèn cặm cụi làm bài tập.

Phải nhanh chóng thi đại học, phải nhanh chóng vào đại học, phải tập cho quen hoàn cảnh bây giờ. Phải quên y, thật nhanh!

Ngăn dưới dùng của cái giá sách là một chiếc laptop, mặt trên có số điện thoại và địa chỉ liên lạc cùa Lâm Kì. Cái này là trong một lần ăn cơm chung, Lâm a di viết ra cho hắn. Từ đó về sau, nó được nhét vào ngăn trong cùng của giá sách.

Có đôi khi đi ngang qua lớp của Lâm Kì, sẽ không tự chủ được mà ngoái đầu lại nhìn. Nhưng tất nhiên không thể thấy được thân ảnh quen thuộc năm nào nữa.

Nước Mỹ xa như vậy, y ở đó có quen không?

Ăn có ngon không? Ngủ có đủ giấc không? Nếu bị người khác bắt nạt thì phải làm sao?

Ngẫu nhiên đi ngang qua tiệm bánh bao, thấy mẻ bánh mới ra lò nóng hầm hập, hơi nước nóng sẽ làm mắt hồng hồng.

"Tại đói bụng nên ăn hết rồi!"

Một năm trước, từng có một kẻ ngốc ăn bánh bao đến no căng bụng.

Đường đến trường có cắt qua một khu phố buôn bán, đến ngã rẽ có thể thấy phòng trưng bày nhạc cụ. Vì vậy hắn dừng bước, nhìn cây đàn dương cầm qua lớp kính thuỷ tinh trong suốt mà thất thần. Còn nhớ rõ ngày kỉ niệm thành lập trường, y mặc sơ mi trắng chơi đàn dương cầm…

"Vương Lang, ngươi thích nghe đàn dương cầm sao?"

"Vương Lang, về sau ta sẽ đàn những bài ngươi nghe hiểu được."

Nơi góc đường kia, nhà hàng Lá Chuối cũng không còn nữa, thay vào đó là một quán bar mới mọc lên. Trong quán bar ấy có một tay pha rượu tóc vàng nhạt, đôi mắt màu hổ phách, nhìn qua cực kì giống người nào đó.

"Ngươi mới là hỗn trướng! Nếu không thích y vì cái gì còn trêu chọc y?"

Ai nói ta không thích?

Kì thật khi Lâm Kì vừa mới rời đi được ba ngày, hắn đã nghĩ rõ ràng mọi việc. Người tốt như vậy sao có thể không thích? Chỉ là một đời người dài lắm, nếu bước sai thì sau này phải làm sao? Cho nên, kết thúc vậy, quên hết tất cả! Chỉ là Lâm Kì, ta làm sao quên được ngươi?

Ban ngày đi học, buổi tối làm bài, trước khi đi ngủ còn nghe tiếng Anh, cứ tưởng rằng mình đã dùng hết thời gian rồi, nhưng vì sao trong mộng ta vẫn nhìn thấy ngươi?

"Biểu ca dạo này uống nhầm thuốc à?" Lạc Tiểu Tịch buồn bực: "Anh ta rốt cuộc muốn thi đại học Thanh Hoa hay đại học Bắc Kinh?"

"Mặc kệ hắn." Hứa Đình hung hăng liếc Vương Lang một cái, "Ngu ngốc!"

Thời gian một năm bào dài cũng không dài, nói ngắn cũng chẳng ngắn.

Sáu tháng sau, Vương Lang cầm trong tay thư báo trúng tuyển của đại học D. Mỗi ngày lại ầm ĩ cùng đám bạn học đi ăn cơm, ca hát… trông rất khoái hoạt, vô lo.

"Lang, hôm nay con đừng đi chơi, cùng ba mẹ ra ngoài ăn cơm." Khoảng giữa trưa, Vương a di vỗ vai Vương Lang bảo.

"Đi ăn ở đâu?" Vương Lang nhàm chán dựa vào sô pha xem ti vi.

"Thì như bình thường, nhà chúng ta với nhà cô Lâm cùng nhau đi ăn. A Kì hôm qua mới về nước, ngươi cũng thi xong đại học rồi, lâu lâu ngồi ăn nói chuyện với nhau một chút."

Cái gì? Vương Lang ngạc nhiên. Y…đã trở lại?

Buổi tối đến nhà hàng, mở cửa căn phòng được bao riêng đã thấy Lâm Kì đang ngồi trên ghế, cúi đầu nói chuyện điện thoại, nghe tiếng người đến cũng không thèm ngẩng đầu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!