Chương 43: (Vô Đề)

Lạc Nguy có vẻ thích Cung Lâm, cảm thấy tiểu tử này nhìn qua có vẻ đẹp trai mà cũng tốt tính.

Cung Lâm cũng không quấy rầy bọn họ phụ tử tâm tình, chào hỏi xong trở về phòng mình.

"Đến bảo bối nhi, xem quà này!" Lạc Nguy ôm Lạc Tiểu Tịch đến phòng khách dưới lầu.

"Ba ba, cái gì thế?" Lạc Tiểu Tịch đi đại dép lê, ngồi xổm bên cạnh sopha hai mắt tỏa sáng.

Ai nha hảo chờ mong.

Lạc Nguy mở ra thùng, lấy vật liệu bên trong ra.

Bánh xe, hoành can, chân bàn đạp, tay vịn.

Cuối cùng lấy ra đến một cái tua vít cùng một cái cái kìm.

"Di?" Lạc Tiểu Tịch buồn bực.

Đây là cái gì a, phức tạp như vậy.

Lạc nguy xoa bóp khuôn mặt con, trên mặt biểu tình thực phấn khởi: "Xem ba ba cho ngươi ảo thuật đây!"

"Ân." Lạc Tiểu Tịch ngoan ngoãn gật đầu, chờ xem bất ngờ.

Mười lăm phút sau, Lạc Nguy ném cái tuavit, quay đầu đắc ý nhìn Lạc Tiểu Tịch,"Thế nào con, kỳ diệu không, có thích không?!"

"Nga nga nga!" Lạc Tiểu Tịch miệng hoan hô, trong lòng thất vọng không đỡ được.

Cái gì a, là một cái xe trượt màu trắng bạc, còn từ nước Mỹ xa xôi như vậy mang về!

Quả thực quá ngây thơ!!!

"Đi, ta mang ngươi đi chơi." Lạc Nguy hưng trí bừng bừng.

"Không đi!" Lạc Tiểu Tịch lắc đầu quầy quậy, bị người thấy còn không  đủ dọa người sao,"Cái kia…… Vây!"

"Vây?" Lạc Nguy bật cười, xoa xoa má bé ôm trở về phòng ngủ,"Lạc tiểu trư, mới sáng ra đã mệt mỏi rồi!"

Tiểu mập mạp hấp hấp mũi, ghé vào vai Lạc Nguy cọ cọ.

Nhìn thấy ba ba, mình vẫn thực vui vẻ.

Tuy rằng hắn đầu tiên là phá hoại Lâm Lâm cùng mình làm cái kia, lại cho mình quà tặng thật nhàm chán.

Ngô……

Ngoài ban công, Cung Lâm đang  gọi điện thoại cho Mục Thanh, cám ơn hắn tối hôm qua thu lưu tiểu ngốc tử, thuận tiện báo với hắn Lạc Nguy đã trở lại.

"Phải không?" Ở đầu bên kia điện thoại Mục Thanh dường như ngẩn ra, chợt cười cười,"Đã biết, tái kiến."

Treo điện thoại, Cung Lâm tới trù phòng nấu cơm, tính lưu lại ấn tương tốt trước mặt nhạc phụ đại nhân.

Ở một nơi khác, Mục Thanh đẩy gọng kính, đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lại chỉ nhìn thấy một mảnh mơ hồ hư ảnh.

Những năm tháng ấy, mình cùng hắn đều là những thiếu niên, khi đó thể chế cải cách vừa mới bắt đầu, thành phố này lúc ấy cũng chưa phát đạt như bây giờ, một chiếc xe bú sơn đỏ chợt đi ngang qua, lúc đó thật nhiều người, không cẩn thận đụng phải cánh tay bác gái phía trước, kính của mình bay mất, nhất thời hoảng hốt không để ý đầy người trên bến xe, ngồi xổm xuống sờ xoạng xung quanh.

"Ngu ngốc, cận ngàn độ, còn dám để rơi kính!" Bên tai vang lên tiêng người ngồi cạnh, sau đó mình đã bị hắn túm lên.

Lạc Nguy nhặt kính lên, lấy quần vạt áo lau sạch, đeo lại lên mắt Mục Thanh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!