Vừa hôn xong, Lạc Tiểu Tịch thở hổn hển xùi lơ trên sopha, ngửa mặt ngốc hồ hồ nhìn Cung Lâm.
Tiểu ngốc tử dưới thân sạch sẽ đơn thuần, nếm qua tư vị tuyệt đến mê người, đôi mắt Cung Lâm bị dục vọng nhuộm thành màu đen, ôm ngang Tiểu Tịch mang lên phòng ngủ. (?)
Đằng nào sớm muộn cũng là người của mình, chi bằng sớm một chút ăn tươi luôn bé, tránh bị người khác…(ta chẳng biết dùng từ gì nữa)
Lạc Tiểu Tịch đông cũng chẳng dám động, răng run lên cầm cập như con thở nhỏ bị kinh hách.
Cái cái cái cái kia, mình còn chưa luyện tập giảm béo, không có cơ ngực không có cơ bụng, cũng không biết cụ thể pahir làm thế nào… Khẩn trương không chịu được…
"Lâm Lâm." Lạc Tiểu Tịch nắm lấy y phục đang bị Cung Lâm giải khai, lắp bắp gọi hắn.
"Ân?" Cung Lâm cúi người tại trước tiểu hung (ngực) phấn nộn nhẹ nhàng cắn một cái, "Làm sao vậy?"
"Ta ta ta ta… đi tắm." Lạc Tiểu Tịch sắp ngất đến nơi, bị bị bị cắn…
"Ta cùng ngươi." Khóe miệng Cung Lâm cong lên, đưa tay cởi hết mấy lớp áo trên người Tiểu Tịch.
"Ta tự đi là được rồi!" Tiểu mập mạp khẩn trương cũng không cố che lấp cái bụng nhỏ, hai tay nắm lấy quần mình.
Không có mặc nội y gợi cảm… không không không nên để lộ thí thí a…
Cung Lâm nhìn sắc mặt Lạc Tiểu Tịch đỏ bừng, cười đến tà ác, đột nhiên đưa tay xoa bóp cái bụng mềm mại của bé.
"Nha!" Lạc Tiểu Tịch theo bản năng che bụng, lại bị nâng thắt lưng lên, còn chưa kịp phản ứng gì thì hai chân đã lạnh lẽo.
Tiểu mập mạp khóc không ra nước mắt, ôm mông liều mạng chui vào chăn.
"Phốc…" Cung Lâm vứt quần Tiểu Tịch xuống đất, ôm gối cuồng tiếu.
Đến ngay cả quần lót cũng là Spongebob, tiểu ngốc tử này rốt cuộc mê hoạt hình đến mức nào.
Thật khôi hài mà.
Lạc Tiểu Tịch giấu mình trong chăn, quẫn đến muốn khóc.
Tiểu thuyết đều gạt người! Lần đầu tiên không phải đều rất tốt đẹp sao!
Phải có ánh nến, phải có âm nhạc du dương, phải có bó hoa hồng thật lớn, còn phải có cả rượu vang.
Nói mấy câu tâm tình, sau đó hôn nhau trong hương hoa hồng, rồi mới kìm lòng không đậu… cái kia cái kia.
Như vậy mới đúng!
Đâu như mình bây giờ, mặc một cái quần lót spongebob bị hắn chế nhạo!
Mất mặt muốn chết.
Cung Lâm cười đến chảy nước mắt, xốc chăn lên kéo tiểu mập mạp vào lòng.
Lạc Tiểu Tịch vừa ủy khuất vừa xấu hổ, cúi đầu không chịu nhìn Cung Lâm.
"Sinh khí?" Cung Lâm xoa xoa mũi bé.
"Không có." Lạc Tiểu Tịch rầu rĩ nói.
"Quên đi, sau naỳ hãy nói." Cung Lâm hôn nhẹ lên mặt bé, "Ta đi giúp ngươi chuẩn bị nước."
Tiểu ngốc tử này sao lại khả ái như vậy, bây giờ thực sự muốn bỏ cũng bỏ không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!