Chương 39: (Vô Đề)

Hạ Mộ giơ micro đứng trên bàn 3 giây mới hoàn hồn, muốn nhảy xuống, lại không cẩn thận đá đổ mấy chai bia.

Nghe tiếng thủy tinh vỡ tan, Hạ Mộ có điểm vô thố đứng bên cạnh bàn, không biết nên làm gì tiếp theo.

Xong đời, bằng hữu Hứa Đình sẽ nghĩ mình là thằng ngốc.

Sớm biết vậy hôm nay sẽ không đến đây…

Thực ảo não…

Bốn người đứng ở cửa ngơ ngác nhìn nhau, vừa định nói cái gì để giảm bớt không khí xấu hổ không biết làm sao này, đột nhiên chợt nghe thấy tiếng nhạc rung trời.

"Lúc trước là ngươi phải ra đi, ra đi ra đi…"

"Phốc…" Lạc Tiểu Tịch bật cười.

Ai nha thần khúc…

"Ngươi đồng ý?" Hứa Đình đưa tay xoa xoa đầu Hạ Mộ, cười cười hỏi y.

"Ân." Hạ Mộ đỏ mặt, vốn là chuẩn bị chỉnh Hứa Đình, nhưng không nghĩ tới lại bị nhiều ngoại nhân nghe thấy như vậy, thật là xấu hổ đến dọa người.

"Tới, ta giới thiệu ngươi với bằng hữu ta." Hứa Đình tủm tỉm cười kéo Hạ Mộ giới thiệu với mọi người.

"Xin chào." Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm.

Y chính là học đệ thanh tú trong truyền thuyết của Đình Đình, biết biết.

Đều mặc áo sơ mi trắng giống Kỳ Kỳ, lại làm cho người ta có cảm giác khác biệt.

Kỳ Kỳ rất đẹp, nhưng lại rất phong độ, thế nhưng Mộ Mộ lớn lên cũng thật đẹp, lông mi đôi mắt cái mũi cái miệng, hết thảy đều thật xinh đẹp.

"Ân, chào mọi người." Hạ Mộ còn e ngại vừa rồi mình làm chuyện dọa người với Hứa Đình, vì vậy dáng cười có chút cậu nệ.

Giới thiệu nhau xong, Hứa Đình gọi người đến dọn dẹp, không khí trong phòng mới bình thường hơn chút.

"Ta tới, cho ta chọn bài trước!" Lạc Tiểu Tịch xung phong lên chọn bài đầu tiên, quay qua hỏi Cung Lâm, "Lâm Lâm ngươi muốn hát bài gì?"

"Ta?" Cung Lâm lắc đầu, "Ta không hát, ta nghe ngươi hát."

"Sao thế." Lạc Tiểu Tịch hấp hấp mũi có chút thất vọng, nguyên bản còn muốn hát với Cung Lâm.

Nhìn bộ dáng ủ rũ của bé, Cung Lâm buông ly rượu ngồi vào phía sau bé, ghé vào tai Tiểu Tịch nhỏ giọng thì thầm vài câu.

Tinh thần tiểu mập mạp nháy mắt thăng lên 100 điểm, cuống cuồng gật đầu, đôi mắt cười híp lại.

Nói cái gì vậy? Lâm kỳ rất ngạc nhiên, vươn lỗ tai muốn nghe, nhưng tiếng Hứa Đình gào rống đã muốn ngập lỗ tai.

"Hắn hôm nay khí huyết dâng trào vậy?" Vương Lang há hốc mồm nhìn Hứa Đình.

Chết cũng nhìn không ra, Hứa Đình mặt than sẽ biến thành cái dạng ôm micro gào thét đêm nay.

Thật TM quỷ dị.

Hạ Mộ bưng ly rượu cười ngặt nghẽo, cài gì a, hát khó nghe muốn chết.

Nhìn Hạ Mộ cười ra nước mắt, lòng Hứa Đình cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tiểu tạc mao này cuối cùng cũng bỏ đi sự ngại ngùng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!