"Ngủ đi." Cung Lâm tiến vào chăn, xoa rối tóc bé.
"Không tắt đèn sao?" Lạc Tiểu Tịch chỉ chỉ đèn ngủ bên cạnh hỏi hắn.
"Chờ ngươi ngủ ta mới tắt, kẻo ngươi lại sợ hãi." Cung Lâm cười cười, vươn tay ôm bé vào lòng.
Lạc Tiểu Tịch nằm trong lòng Cung Lâm, lắc lắc đầu, không cẩn thận làm cúc áo hắn tuột ra.
"A.." Cung Lâm bật cười, nắm lấy cằm bé, "Ngươi làm gì vậy tiểu lưu manh?"
Lạc Tiểu Tịch xoát cái đỏ mặt, ách, cái kia cái kia… Không phải mình cố ý!
Tiểu mập mạp mũm mĩm ấm áp nằm trong lòng, sạch sẽ lại mềm mại, dưới ánh đèn màu lam nhạt, tựa như khối bánh mousse ngọt ngào mới ra lò.
Nhịn không được liền cúi đầu hôn lên môi bé một cái.
Lạc Tiểu Tịch ngây ngốc, hôn nhẹ một cái liền khẩn trương, căng thẳng liền quên hô hấp! Vì thế thoáng một cái mặt đỏ bừng, gấp đến độ đưa tay đẩy Cung Lâm ra.
"Tiểu ngốc nghếch." Cung Lâm buồn cười vỗ vỗ khuôn mặt bé, "Sao lại ngốc như vậy?"
Tiểu mập mạp mặt đỏ đến tận mang tai, cổ hồng, thí thí (aka mông) hồng, toàn thân đều hồng.
Mình bị hắn đặt dưới thân hôn đến hôn đi, đương, đương nhiên thật khẩn trương!
"Đừng sợ" Cung Lâm cúi đầu cọ mũi bé, "Ngươi còn nhỏ, ta sẽ không làm chuyện khác."
Ta ta ta rất nhỏ sao? Lạc Tiểu Tịch hấp háy mũi, kia khi nào thì mới tính là lớn?
"Ngủ đi." Cung Lâm giúp bé cài khuy áo ngủ, kéo vào trong lòng mình, "Ngủ ngon."
Ngủ ngon? Tiểu mập mạp nhẹ nhàng thở ra, dán người vào lòng Cung Lâm.
Cái kia, vừa rồi hảo khẩn trương.
Tỉnh táo ngẫm lại, kiểu này không được a, mình là đàn ông là đàn ông chân chính! Đàn ông chân chính sao có thể chỉ bị hôn một cái liền khẩn trương?
Ai nha thật thất bại!
Lần sau mình không được thua kém như vậy, phải tranh thủ đem Cung Lâm hôn đến ngất xỉu đi!
Một tiếng sau, Lạc Tiểu Tịch ngủ vù vù vù vù như tiểu trư, Cung Lâm buồn cười, đưa tay tắt đèn ngủ.
Có một số việc, trôi qua chính là trôi qua, nghĩ lại bao nhiêu cũng vô dụng, còn không bằng không nghĩ.
Cúi đầu hôn lên trán Lạc Tiểu Tịch, Cung Lâm đem bé gắt gao ôm vào lòng mình.
Ban đêm như vậy, hoàn hảo có bé cùng mình.
Sáng sớm hôm sau, Cung Lâm mang Tiểu Tịch đến bệnh viện đổi thuốc.
Vừa ra đến cửa, Lạc Tiểu Tịch ở trong phòng lề mề đã lâu.
Ai nha vạn nhất gặp phải tình địch thì phải làm sao bây giờ, mình phải ăn mặc đẹp một chút!
Một tay mở tủ quần áo, thay từng bộ từng bộ.
Đổi đến đổi đi, đều là hồng hồng trắng trắng.
Không đủ ấn tượng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!