Sáng hôm sau, Cung Lâm rời giường, cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều, vì thế liền xỏ dép lê lười biếng đi vào toilet rửa mặt.
Ở trù phòng, Lạc Tiểu Tịch đang đeo chiếc tạp dề nho nhỏ hết sức chuyên tâm làm bữa sáng.
Trong chảo, trứng chiên xèo xèo tràn ra từng đợt hương thơm mê người.
Ai nha mình thật có thiên phú nấu nướng mà!
Thật vui vẻ!
Lấy quyển sổ thực đơn Đình Đình đưa cho, ngô, bữa trưa làm ngư hương gia tử1(cứ chương nào mình làm là dính đến đồ ăn là sao?)? Món này hình như rất phức tạp.
Đập vào mắt Cung Lâm đầu tiên khi bước xuống cầu thang, chính là hình ảnh tiểu mập mạp đang làm sandwich.
Vểnh mông bĩu môi, biểu tình như đang tiến hành thí nghiệm hóa học, vì vậy không nhịn được mà mỉm cười.
Trong lòng có chút ấm áp và ngọt ngào.
Mình lên cao trung đã ra nước ngoài, bình thường khi sinh bệnh, sẽ chẳng có ai chiếu cố hắn như bé đang làm.
Bao gồm cả Viễn.
"Lâm Lâm" Lạc Tiểu Tịch quay đầu cười với hắn, "Lại đây ăn sáng đi!"
Nắng sớm chiếu lên mặt bé, khiến khuôn mặt của tiểu mập mạp như trái đào mật phấn nộn. Khiến cho người ta muốn cắn một cái.
Lạc Tiểu Tịch dọn xong sandwich cùng sữa, cởi tiểu tạp dề rồi đi rửa tay.
Lúc qua lại, thấy Cung Lâm đang ăn những thứ đó.
"Ăn được không?" Lạc Tiểu Tịch hỏi, mặt đầy vẻ chờ mong.
"Ăn ngon." Cung Lâm gật đầu.
Không phải gạt người, thực sự ăn rất ngon.
Tiểu mập mạp được khen ngợi, hạnh phúc đến sắp bay lên luôn.
Nhìn mắt Tiểu Tịch cười thành hai mặt trăng nhỏ, Cung Lâm cũng không biết chính mình xảy ra chuyện gì, kìm lòng không đậu mà đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt bé.
Có chút vừa thân mật lại vừa ái muội.
Lạc Tiểu Tịch sửng sốt một chút, sau đó lại mơ mơ hồ hồ cười ngốc nghếch.
Bị nhéo…
Hai má có chút nóng lên.
Cung Lâm nhéo xong mới hoàn hồn, chính mình ma xui quỷ khiến như thế nào lại muốn nhéo bé?
Là vì tiểu mập mạp này thực sự rất đáng yêu đi?
Vân là mình đã… có chút thích bé?
Cung Lâm bị ý tưởng của chính mình dọa sợ, lắc lắc đầu muốn làm chính mình đang hoảng hốt thanh tỉnh trở lại.
"Lâm Lâm ngươi làm sao vậy?" Lạc Tiểu Tịch tiến đến trước mặt hắn hỏi, khuôn mặt đầy vẻ khẩn trương.
Đang yên đang lành lại lắc đầu là sao, chẳng lẽ vẫn cảm mạo nên còn khó chịu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!