Chờ làm xong phôi bánh ngọt bỏ vào lò nướng, mặt Lạc Tiểu Tịch cũng biến thành con mèo nhỏ.
Cung Lâm nhìn bé cười, nâng lên cằm bé, lấy khăn tay giúp bé lau mặt.
Lạc Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn hắn, cảm thấy có chút ngây ngất; lại đến gần một chút, là có thể hôn hắn.
Lông mi hơi hơi rung động, Tiểu Tịch nhợt nhạt nhắm mắt lại.
Trong lòng bang bang nhảy loạn, nhưng không biết nụ hôn có dừng lại trên môi?
"Được rồi, sạch rồi" Cung Lâm buông cằm nó ra, xoay người nhìn lò nướng.
Lạc Tiểu Tịch có chút mất mát.
Hắn không thích mình sao?
Cung Lâm ngồi xổm trước lò nướng, đưa tay đặt thời gian.
Trên mặt biểu tình như không có việc gì, trong lòng lại loạn thành một đoàn.
Lạc Tiểu Tịch bộ dáng thanh tú tinh xảo, vừa rồi nhìn bé nhắm mắt lại, chính mình cư nhiên cảm thấy giật mình.
Là bởi vì chính mình gần đây không có đi ra ngoài sao? Mới có thể có phản ứng với tiểu ngốc tử này.
Cung Lâm lắc đầu, muốn đem sự tình vừa rồi quên đi.
Tại trù phòng, tràn ngập hương vị ngọt ngào của bánh ngọt, im lặng một cách khác thường.
Lúc này hai người đều có chút xấu hổ, vừa lúc chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí kỳ quái.
"Uy" Cung Lâm như trút được gánh nặng, lấy điện thoại ra nghe.
"Bác sĩ Cung, lâu rồi không thấy ngươi, buổi tối đến đây đi?" Di động truyền đến giọng nói nam nhân.
"Được." Cung Lâm lập tức đáp ứng.
Dù không nhớ rõ hắn là ai, nhưng đi ra ngoài thả lỏng một chút cũng không có gì, mình chết dí ở nhà cũng lâu rồi.
"Buổi tối ngươi muốn đi ra ngoài a?" Lạc Tiểu Tịch vừa rồi ẩn ẩn nghe được người nọ nói chuyện, vì vậy vừa ăn dâu tây vừa hỏi hắn.
"Ân, buổi tối ngươi làm xong bài tập đi ngủ sớm một chút." Lò nướng đinh đông vang lên, Cung Lâm đeo bao tay, cẩn thận lấy khay bánh.
Lạc Tiểu Tịch nghĩ mình không giúp, vì sao mặc kệ Cung Lâm làm gì mình vẫn thấy hắn rất đẹp trai.
"Tiểu Ngốc tử, giúp ta đem dâu tây cùng bơ lấy lại đây." Cung Lâm gọi Tiểu Tịch hỗ trợ.
"Lâm Lâm, ngươi buổi tối muốn đi đâu?" Lạc Tiểu Tịch một bên đem bơ đưa cho hắn, một bên làm bộ như lơ đãng mở miệng.
"Cùng vài bằng hữu đi uống rượu." Cung Lâm cẩn thận chét bơ xong lại xếp dâu tây, cắt một khối bánh lớn đưa cho Tiểu Tịch, "Nóng hổi mới ra lò, ha ha xem có thích không."
Bánh ngọt xốp vàng óng ánh, hương vị bơ ngọt ngào mê người, dâu tây tiên diễm ướt át, còn bỏ thêm chocolate sữa mình thích ăn nhất, ăn vào miệng lại chẳng cảm thấy mùi vị gì cả.
"Thế nào?" Cung Lâm xoa đầu bé.
"Ăn ngon." Lạc Tiểu Tịch cười tủm tỉm, cố lấy dũng khí mở miệng, "Lâm Lâm, tối ta đi cùng ngươi được không?"
"Đi đâu?" Cung Lâm đầu tiên là sửng sốt, lúc sau lại lắc đầu, "Ngươi đi làm gì, tiểu hài tử không được đi."
"Lâm Lâm" Lạc Tiểu Tịch chưa từ bỏ ý định.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!