Thời gian học nông nghiệp kéo dài một tháng, Vương Lang sau mười ngày nằm dài trên giường bệnh, rốt cuộc vì da mặt không đủ dày mà ngày thứ mười một đã ngượng ngượng ngùng ngùng cầm cái liềm lên học tập.
Nói là học nông, kỳ thật chính là tham quan mùa thu hoạch. Giới trẻ hiện nay ai lại học nghề nông, không đem lương thực đạp hư đã muốn xem như vạn hạnh.
"Lâm Kì!" Canh me xung quanh không có ai, Vương Lang nhanh chóng chạy đến, cùng Lâm Kì tách hạt bắp.
"Ngươi sao không ở trong đội của mình?" Lâm Kì ngẩng đầu hỏi hắn, trên mũi đọng mấy giọt mồ hôi trong suốt.
"Không việc gì!" Vương Lang đưa tay quệt mồ hôi cho y, "Ngươi có mệt không? Nếu mệt thì qua kia nghỉ một chút."
"Không cần." Lâm Kì lắc đầu, "Mọi người đều đang làm, ta sao lại không biết xấu hổ mà nghỉ trước…"
"Vậy ngươi muốn uống nước hay không a?" Bảo mẫu Vương Lang tiếp tục truy hỏi: "Đã đói bụng chưa? Ta lấy cho ngươi cái khăn ướt nhé!"
"Ta không cần." Lâm Kì cúi đầu cười.
"Kia nếu mệt mỏi phải nói ta biết a, đừng cố gắng quá sức." Vương Lang dặn dò mãi mới miễn cưỡng hướng đội của mình đi về, tổng cảm thấy người này vừa xanh xao lại gầy còm, lúc nào cũng có khả năng ngất xỉu, không trong tầm mắt mình thì quả là đáng lo.
Thật vất vả đến buổi tối, Vương Lang bụng đói kêu vang ngồi ở căn tin chờ cơm, nhớ đến món gà hầm, cá kho tộ, nước miếng liền chảy ào ào.
Nhưng đợi đến lúc đồ ăn được mang lên, Vương Lang thiếu chút nữa đã lật bàn.
"FML, đây là cái gì?" Giữa bàn là một tô cháo trắng cực bự, nhìn kỹ thì hình như là cải trắng hầm khoai tây.
"Đồ ăn a! Mày không biết à? Còn bày đặt chê tới chê lui!" Hứa Đình ngồi bên cạnh khinh bỉ nhìn hắn. "Tụi mình là đến học làm nông, đã không phải lao động khổ sai là mừng rồi, còn muốn Mãn Hán Hoàn Tịch? Mày là vua chắc?"
"Nhưng là mấy ngày hôm trước, lúc ta bệnh đâu phải ăn mấy món này a. Chẳng lẽ phòng y tế có cơm cho bệnh nhân?" Vương Lang gãi đầu, sớm biết vậy sẽ không đi ra, uống canh gà thêm hai ngày thì đỡ rồi.
Hứa Đình cười đến ý vị thâm trường, ánh mắt hướng bên kia liếc một cái, chỉ thấy Lâm Kì cúi đầu ăn cơm, mặt đỏ, lỗ tai cũng hồng.
Sau buổi học nông vất vả, về được đến nhà, hai người đều biến thành bẩn hề hề tiểu hầu tử, vừa vào cửa liền phóng đi tắm rửa. Tắm rửa xong cả hai đều gục trên sô pha, ôm điện thoại gọi thức ăn.
"Tháng sau đi học lại a…" Vương Lang một bên gặm pizza một bên thở dài, vừa muốn đứng dậy đã thấy nhức đầu.
"Ngày mai ngươi có bận việc gì không?" Lâm Kì ngồi xếp bằng một bên hỏi hắn.
"Không. Ngươi cũng thế nhỉ? Vậy mai ta đưa ngươi đi khu vui chơi?" Vương Lang chà chà bàn tay, móc từ trong túi ra hai tấm vé: "Tiểu Tịch cho ta, không đi thì hết hạn."
"Hảo" Lâm Kì nhận hai tấm vé nhăn nhúm, thật cẩn thận cất vào túi quần.
Sáng sớm hôm sau, hai người đi ra ngoại ô đến khu vui chơi. Bởi vì không phải mùa đắt khách nên bên trong cũng chả có bao nhiêu người, không cần xếp hàng.
"Ngươi muốn chơi trò gì?" Vương Lang đứng bên cạnh khu vượt thác hỏi thử: "Thử trò này không?"
"Không cần." Lâm Kì lắc đầu mãnh liệt.
"Yêu, sợ hãi a?" Vương Lang tặc lưỡi hề hề cười.
"Thiết!" Lâm Kì vẻ mặt khinh thường, xoay người hùng dũng bước đến.
"Ai, ngươi chờ ta a." Vương Lang một bên luống cuống tay chân mặc áo mưa, một bên chen lấn đến bên cạnh Lâm Kì.
Con thuyền dọc theo bờ sông nhân tạo chậm rì rì trôi về phía trước, hai bên bờ có nhân viên dùng súng nước bắn liên tục lên thuyền.
Lâm Kì mở to hai mắt tò mò hướng trên bờ xem, kết quả chẳng may bị một tia nước bắn trúng, vì thế kêu thảm một tiếng rồi vội vàng che mắt lại.
"Uy… Ngươi không sao chứ?" Vương Lang hoảng sợ, giật tay y ra chuẩn bị xem có bị thương hay không, lại đúng lúc thuyền bắt đầu vào trong động, tối om một mảnh chả nhìn thấy gì.
"Lâm Kì, ngươi có bị làm sao không vậy?" Tay Vương Lang sờ loạn trên mặt y, thầm nghĩ đôi mắt đẹp như vậy mà để bị thương thì thảm a.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!