Chương 25: (Vô Đề)

Lạc Tiểu Tịch là một hài tử ngoan ngoãn, năm nay mười sáu tuổi, vừa bước chân lên cao nhị.

Bé có gương mặt đô đô toàn thịt, mắt to chớp a chớp, trong nháy mắt đã miểu sát vô số tỷ tỷ xinh đẹp.

Vì thế, Lạc Tiểu Tịch có thể thường xuyên thu được chocolate từ các tỷ tỷ xinh đẹp này.

Ai nha, thật là vui vẻ nha!

Xoay vòng vòng…

Bất quá, gần đây Lạc Tiểu Tịch có chút buồn bực, bởi vì toàn bộ số chocolate của bé đã bị một người tịch thu mất.

"Về sau mỗi ngày chỉ được ăn nhiều nhất là ba thanh." Cung Lâm đem số chocolate bỏ vào ngăn tủ khoá lại.

"Bốn thanh." Lạc Tiểu Tịch cò kè mặc cả.

"Hai thanh." Cung Lâm nhướn mi cười cười.

"…… Vẫn là ba thanh đi." Lạc Tiểu Tịch thở ngắn thở dài.

Cung Lâm nhìn tiểu hài tử lăn lộn trên tấm thảm, tâm có chút buồn cười.

"Đứng lên đi, ta mang ngươi ra ngoài ăn cơm." Cung Lâm vỗ đầu bé.

"Không được vỗ a!" Lạc Tiểu Tịch khẩn trương bảo vệ cái đầu của mình. "Tuần sau kiểm tra Vật lý đó. Thật vất vả mới học vào đầu được, vỗ rồi nó bay hết thì làm sao?"

"Lần này có thể đạt điểm trên trung bình không?" Cung Lâm thật nghiêm túc hỏi bé.

"… Ta sẽ cố hết sức." Thanh âm Lạc Tiểu Tịch rõ ràng yếu đi rất nhiều.

"Cố gắng?!?" Cung Lâm đập bàn: "Ngày hôm qua ta mới giảng lại cho ngươi mấy đề ôn tập, nhanh như vậy đã quên rồi?"

"Khó như vậy, ai mà nhỡ kĩ được a?" Lạc Tiểu Tịch bi phẫn: "Chỉ có biến thái mới có thể học được!"

Một câu này vừa ra, bác sĩ Cung Lâm thi vào đại học đạt điểm tuyệt đối môn Vật lý của chúng ta xoát cái đã đổi sắc mặt.

"Ách… Đương nhiên là ngoại trừ ngươi…" Lạc Tiểu Tịch cũng biết mình đã lỡ mồm, vội vàng chớp chớp mắt một cách vô tội. "Cung Lâm, tối nay chúng ta ăn cái gì nga?"

"Mì rau cải." Cung Lâm ngồi xuống sô pha, mở TV. "Ngươi về phòng đem tập vở hôm qua nhìn lại một lần đi, 6 giờ thì ra ăn cơm."

"… Ta không thích ăn rau xanh." Lạc Tiểu Tịch kháng nghị.

"Vậy ngươi ăn mì với nước sôi," Cung Lâm ngẩng đầu nhìn bé: "Tự mình chọn."

"Ta sẽ nói với mẹ là ngươi ngược đãi ta." Lạc Tiểu Tịch cả giận nói.

"A di sẽ không tin ngươi." Cung Lâm cười đến tà ác.

Trên mặt Lạc Tiểu Tịch đã có ngấn nước mắt, nặng nề lê đôi chân vào phòng đọc sách.

Cha mẹ xuất ngoại, trong nhà chỉ có một mình, bé cũng sớm đã quen. Ai biết được một ngày kia về nhà, trong nhà lại nhiều thêm một người.

"AAA! Sắc lang!" Lạc Tiểu Tịch kêu thảm thiết.

Người này lúc trước bé đã gặp qua, chính là đại lưu manh a đại lưu manh, lần đầu tiên gặp mặt đã nhân cơ hội sờ soạng bé.

Cung Lâm cũng có chút kinh ngạc, vốn là nhận được điện thoại của mẹ, nói rằng bà có người bạn tốt, con sắp vào cấp ba, cho nên nhờ hắn lại đây ôn tập cho nhóc chút bài học. Đã không muốn đáp ứng, nhưng là mẹ hắn cứ năm lần bảy lượt nói đi nói lại hoài, hắn thôi thì đành miễn cưỡng đáp ứng vậy.

Không nghĩ tới, cư nhiên lại là bé mập này…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!