Chương 23: Phiên ngoại 3

Hai giờ sáng, một bằng hữu của ba ba Lâm Kì mới mở rạp hát, trước khi khai trương đang muốn tìm một nhạc sư dương cầm. Lâm Kì vừa nghe tin này đã rất hào hứng xung phong nhận.

Sáu giờ sáng cùng ngày, Vương Lang lái xe đến dưới nhà đón Lâm Kì.

"Buổi sáng tốt lành a." Lâm Kì ôm một bọc quần áo to bự nghiêng ngả bước lên xe, miệng còn ngáp một cái.

"Ngươi biểu diễn trong bao lâu?" Vương Lang hỏi y.

"Chắc là hai tiếng, 8 giờ khai trương, 10 giờ đại khái xem như xong." Lâm Kì dụi dụi mắt: "Ta ngủ trước một lát, tí nữa đến thì gọi ta dậy a."

"Vậy lúc ngươi chơi đàn ta ở đâu?" Vương Lang tiếp tục hỏi.

"Tuỳ, ngươi muốn ở đâu thì ở." Lâm Kì mơ mơ màng màng trả lời.

Ngủ trên xe một tiếng đồng hồ, tinh thần Lâm Kì tốt lên không ít. Nhanh chóng vào phòng thay quần áo, Lâm Kì đứng trước gương chỉnh trang lại mái tóc.

Thợ trang điểm vác thùng đạo cụ tới làm việc, bị Lâm Kì hết tránh lại né.

"Được rồi, nam nhân thì trang điểm hoá trang làm cái gì!" Vương Lang đem tiểu ngốc che chở phía sau, thầm nghĩ tức phụ ta không cần trang điểm cũng đủ đẹp rồi.

Thợ trang điểm nhìn Lâm Kì một chút, nhìn cũng thuận mắt. Thôi, không trang điểm thì không trang điểm vậy.

Vương Lang lúc này vòng ra sau Lâm Kì giúp y chải tóc, thừa dịp không ai chú ý liền hôn trộm một phát.

"Đừng nháo!" Lâm Kì bất đắc dĩ đẩy hắn ra. "Đừng có quấy rối, đi ra ngoài, đi ra ngoài."

"Ta làm sao mà ra ngoài được, khắp nơi toàn người với người." Vương Lang bất đắc dĩ.

"Ai quản ngươi đi đâu." Lâm Kì ôm lọ gel vuốt tóc chạy ra ngoài. Phải cách tên đại lưu manh này xa một chút, không có là thế nào cũng lại bị hôn trộm!

"Lâm Kì," Ngoài cửa có người gọi: "Nhanh lên, đến lượt cậu rồi!"

"Nga," Lâm Kì vội vàng chạy qua.

Trong phòng hoá trang có rất nhiều diễn viên đi tới đi lui, người này tìm không thấy bông tai, người kia tìm không ra lễ phục, líu ríu loạn thành một đoàn. Vương Lang bị ồn đến tâm phiền ý loạn, vì thế muốn ra ngoài đi dạo một vòng, đợi cho đến 10 giờ lại về đón Lâm Kì.

Đến chỗ hậu trường hắn tuỳ ý liếc mắt một cái, lại vừa đúng lúc nhìn thấy Lâm Kì đang chơi đàn. Góc độ không được tốt cho lắm, chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của y. Mái tóc đen gọn gàng, cái mũi duyên dáng, đôi môi mỏng manh, còn hơi hơi thấy được chiếc bông tai loé sáng dưới ánh đèn…

Trên sân khấu rất tối, chỉ có một luồng sáng duy nhất chiếu thẳng vào người y. Lễ phục màu trắng, đàn dương cầm cũng màu trắng.

Ngón tay thon dài di chuyển lưu loát trên phím đàn, nhìn nhẹ nhàng như hoàng tử trong câu chuyện cổ tích.

Vương Lang luyến tiếc ánh mắt mình rời đi, chỉ đơn giản ngồi xuống hàng ghế trước sân khấu.

Nguyên lai hạnh phúc cũng đơn giản như thế.

Có thể yên lặng nhìn y như thế, đã là hạnh phúc.

Bên cạnh có người ôm bó hoa muốn chạy qua, bị Vương Lang gọi lại.

"Có chuyện gì sao?" Cậu bé ở cửa hàng bán hoa hỏi hắn.

"Này, bán cho ta một cành." Vương Lang chỉ chỉ bó hoa trong lòng ngực của cậu.

"Không được đâu, cái này cửa hàng chúng ta đã kết thành một bó rồi." Cậu bé lắc đầu.

"Làm ơn đi, rất quan trọng đối với ta." Vẻ mặt Vương Lang rất thành khẩn.

"… Vậy đưa ngươi một bông vậy." Cậu bé giao hoa mềm lòng, thấy hắn nói chuyện cũng được, rút ra một cành hồng đưa cho hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!