Chương 11: (Vô Đề)

Sáng sớm hôm sau, Lâm Kì hạ sốt, cả người cũng thanh tỉnh. Lâm a di nhẹ nhàng thở ra, chạy vội về nhà làm bữa sáng.

"Lâm Kì, ngươi có muốn ngồi dậy một chút không?" Vương Lang hỏi y.

Lâm Kì cau mày gật gật đầu, vừa định chống người ngồi dậy đã cảm thấy một cơn đau muốn chảy nước mắt.

"Sao thế?" Vương Lang hoảng sợ: "Đụng đến cánh tay à?"

"Không," Lâm Kì lắc đầu, sắc mặt có chút trắng. "Chân đau."

"Ân? Ta giúp ngươi nhìn xem." Vương Lang xốc chăn lên, nhìn thấy cổ chân Lâm Kì nổi lên ba bốn cái bóng nước thật lớn, có vài cái đã muốn vỡ ra rồi, còn đang hơi hơi rỉ máu ra xung quanh, hai cái tô đậy kín nước nằm chỏng chơ bên cạnh.

Vương Lang buồn bực chỉ thiếu điều muốn nhảy luôn ra ngoài cửa sổ, ngay cả lời xin lỗi đến đầu môi cũng không cách nào nói ra.

Chính mình đã quyết tâm phải hảo hảo bảo hộ y a, vì cái gì lần nào cũng làm y bị thương tổn?

"Thật xin lỗi, ta… ta giúp ngươi đi gọi y tá." Vương Lang không dám nhìn thẳng vào Lâm Kì, sợ trong mắt ai kia có vài tia ghét bỏ. Y vốn đã cảm thấy mình thật phiền, lần này chắc chắn là ghét mình luôn rồi đi!

Trong lòng một trận nhộn nhạo, vừa chua xót, vừa đau…

Lâm Kì cau mày nhìn vết bỏng trên chân, không mở miệng nói chuyện.

Cô y tá vào cửa vừa nhìn thấy chân Lâm Kì đã phát bạo hoả: "Ta không phải đã nói cho ngươi y hạ sốt sẽ không lạnh nữa sao? Tại sao cứ phải màu mè? Cho dù muốn dùng nước ấm để sưởi ít ra cũng phải lấy cái khăn bọc xung quanh tô nước chứ!"

Vương Lang bị quát tháo một trận thật sự rất xấu hổ, mình y chang một tên ngốc tử hiểu biết nông cạn!

Trước tiên phải lấy kim khử trùng châm bóng nước, sau đó dùng kẹp gắp hết phần da hoại tử, rồi mới bôi thuốc mỡ lên miệng vết thương. Vương Lang nhìn thôi cũng đã thấy đau, chỉ có thể ngồi xổm bên cạnh cô y tá, luôn miệng nhắc nhở phải nhẹ tay a nhẹ tay.

Cô y tá bị nhắc đến phiền, mở mắt trừng hắn: "Ngươi cùng y trò chuyện dời đi lực chú ý, không phải có ích hơn là ngồi đây luôn miệng kêu ta nhẹ tay sao?"

Vương Lang sửng sốt, cuối cùng dè dặt ngẩng đầu lên nhìn nhìn Lâm Kì, chỉ thấy y đã quay ra nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trên mặt không lộ biểu tình gì nhưng chắc cũng rất đau đi! Bàn tay trái gắt gao siết chặt, trên trán cũng rịn một tầng mồ hôi mỏng.

"A Kì," Cẩn thận tránh cánh tay đang bó bột của y, Vương Lang vòng tay ôm y vào trong lòng. "Không có gì hết, rất nhanh sẽ không đau nữa."

Ta biết là ta làm phiền ngươi, nhưng ta thật sự không biết phải làm sao để ngươi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Lâm Kì, thật xin lỗi! Ta biết ta nợ ngươi rất nhiều cái xin lỗi, nhiều lắm!

Lâm Kì dựa vào lòng hắn, thân thể hơi cứng ngắc, cũng không giãy dụa, chỉ đến khi y tá đi khuất mới giật giật mình.

"Ngươi trước tiên cứ dựa vào đây, ta giúp ngươi lau người." Vương Lang vọt vào toilet giặt cái khăn, lại tất tả chạy ra chuẩn bị quần áo thay cho y.

"Ta tự làm." Lâm Kì né khỏi đôi tay hắn.

"Tay ngươi bị thương, làm sao tự lau người được?" Vương Lang không đồng ý. "Vậy ta nhắm mắt lại, không nhìn ngươi được không?"

Lâm Kì bị những câu này của hắn khiến cho nghẹn lời, nghe qua thì mình sao lại giống một tiểu cô nương, vốn đều là con trai nhìn một chút cũng chẳng sao, nhưng mà…

"Lâm Kì." Vương Lang lại dè dặt gọi y.

"Tuỳ ngươi." Lâm Kì nhận mệnh nhắm mắt làm ngơ, giằng co một hồi lại đến lúc mẹ đưa cơm.

Vương Lang được cho phép, vội chạy lại thay bộ đồ ngủ đầy mồ hôi ra cho y.

"Một lát nữa mẹ ta đến đây thì đừng cho bà biết ta bị bỏng." Lâm Kì đột nhiên mở miệng.

"A?" Vương Lang ngẩn ra, nghĩ nghĩ, y là không muốn hắn bị nghe mắng sao? Chưa kịp toét miệng ra cười đã nghe y bồi thêm một câu: "Mắc công mẹ ta lại lo lắng này nọ."

"Nga…" Chút vui mừng nhỏ nhoi chắt góp bao ngày qua cứ thế tan biến mất tiêu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!