Chương 77: (Vô Đề)

May sao lúc này xe buýt không hề đông nên hai người họ có thể ngồi chung một chỗ ở hàng ghế đôi gần cuối.

"Có phải năm năm trước em đã làm một tiểu thuyết gia rồi không?

"Lục Chiêu lúc này mới có thời gian nghĩ đến những chuyện khác. Hắn nhớ lại thời điểm trước đây có mấy lần hắn chở cô đến bưu điện gửi đồ nhưng không có lần nào hắn hỏi cô đi làm gì, chuyển đồ cho ai. Nếu lúc đó hắn hỏi thì… Nhưng làm gì có nếu. Người con gái chưa từng chủ động tiết lộ cho hắn chứng tỏ cô không hề muốn nói. Hắn có không vui thì cũng không thể giận cô được."Ừm.

Nhưng lúc đó chỉ là viết để bán lấy tiền.

"Hạ Đình hiện tại không có gì để phải tiếp tục giấu hắn nữa nên thản nhiên thừa nhận. Cô lại nói:"Sau khi nghỉ học em mới chính thức hoạt động như một tiểu thuyết gia trên mạng, mới bắt đầu tương tác với độc giả, kiếm được nhiều nguồn thu nhập từ đó hơn.

"Trước đây bán tác phẩm đi còn chẳng biết nó trôi đến phương nào, lại kiếm được bao nhiêu tiền cho nhà xuất bản. Hiện tại ăn chia theo phần, cho dù là quà tặng từ độc giả cô cũng được một nữa, tiền lương đáng kể hơn, có thể giúp cô ổn định cuộc sống lại không sợ nghèo đói hành hạ."Cho nên sau khi bị đuổi học em mới không đi học nữa.

"Lục Chiêu lúc nói lời này giọng điệu có phần trầm xuống. Hạ Đình không chút chột dạ nào còn cười nhẹ nói:"Nếu được làm lại lần nữa em vẫn sẽ làm vậy thôi.

Nhưng nếu có điều gì khiến em nuối tiếc thì chính là vô tình đánh mất liên hệ giữa hai ta."

Cho dù là sau này khi nhớ đến tình huống lúc đó Hạ Đình đều không nhịn được cười khổ.

Có đôi khi ý trời là không thể làm trái như vậy đó.

Nhưng Hạ Đình lại không hận.

Bởi vì cô cũng sợ người con trai không thể làm được như những gì hắn nói.

Cô lại không muốn đẩy bản thân vào con đường một đi không lối về.

Đến cuối cùng cô vẫn là ích kỷ chỉ lo chăm chăm bảo vệ bản thân như vậy đó.

Khiến cho họ xa cách hoàn toàn trong vòng năm năm.

Lục Chiêu đã nghe Tống Lan nói qua, đương nhiên không có lý nào lại trách cứ người con gái hậu đậu này.

Chỉ có thể nói hắn xui xẻo.

Còn những gì cô gái nhỏ đã nghĩ, cho dù hắn biết hắn cũng sẽ không cảm thấy nó có gì sai.

Đó là thiên tính của con người, ai cũng sẽ vậy.

Cô lại có cái gì sai.

Hai người ngồi một chuyến xe buýt đã có thể về đến gần nhà Hạ Đình.

Lại đi bộ thêm một đoạn là về tới nơi.

Cạch.

Cửa phòng mở.

"Mấy năm nay cậu vẫn ở đây à?

"Lục Chiêu vừa bước vào đã hỏi. Đôi mắt không mất công sức đã nhìn đến quả cầu thủy tinh năm xưa hắn tặng cho cô. Nhìn thấy vị trí của nó ánh mắt hắn không khỏi tràn lan thêm một chút cảm tình mãnh liệt."Ừm.

Nơi này khá tốt."

Hạ Đình vừa nói vừa đi đến bình lọc rót một ly nước đưa cho người con trai.

Lục Chiêu biết cô không nói dối.

Nơi này tuy chỉ vừa đủ cho mình cô ở nhưng không gian lại thoáng mát.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!