Chương 7: Cậu Ta Quá Rực Rỡ

"Cậu...! Cậu..."

Tống Lan nữa run run chỉ vào Hạ Đình, trước khi cô nàng còn muốn quay qua nhìn Lục Chiêu thì đã bị Hạ Đình kéo người ngồi trở lại ghế.

"Cậu là con gái đó."

Hạ Đình bất đắc dĩ vạn phần.

Nhưng cô cũng không thể để cho Tống Lan làm bại lộ chuyện này ra được.

Chưa nói người ta có tin không, cô nhất định bị mỉa mai vì ảo tưởng đến mức tự biên tự diễn cho xem.

Dù cô không cho rằng bản thân nào có tệ hại đến mức phải ảo tưởng cơ chứ.

Đúng như Lục Chiêu nghĩ, chuyện Hạ Đình tính nói cho Tống Lan chính là chuyện giữa hắn với cô.

Nhưng mà biểu tình của Tống Lan lại khiến cho Hạ Đình bất ngờ lại thêm ngờ vực.

Rõ ràng Tống Lan trông có vẻ như đã biết chút gì, sao giờ lại...

Tống Lan thật đúng là không phải hỏi chuyện này, nhưng không hỏi không biết, từ lúc nào mà cô bạn thân của cô nàng lại cất giấu một bí mật khủng khiếp thế này chứ.

Còn rất siêu không thực nữa...

Ai nói cho cô biết đi...! Nam thần thật sự vì muốn làm bạn với Hạ Đình mà giở nhiều trò lưu manh vậy sao?

Hơi ảo đúng không...

Thật ra nếu để cho Tống Lan nói thì không phải là quá ảo.

Chuyện này cô nàng có thể lý giải đại loại theo kiểu, rằng Lục Chiêu là sinh ra cảm giác muốn chinh phục với những thứ khó khăn mới nghĩ nhất định muốn làm bạn với Hạ Đình.

Không phải Hạ Đình không muốn làm bạn với cậu ta sao, cậu ấy lại càng muốn đến gần.

Tống Lan nghe nói người phương Tây tư tưởng phóng khoáng, còn rất thực tế, thích cái gì thì chưa từng ngần ngại đi thử một chút, không giống như đàn ông Châu Á, rất thích thể hiện và sĩ diện.

Tuy Lục Chiêu có nữa dòng máu Châu Á nhưng hắn được giáo dục ở Châu Âu từ nhỏ, cứ nhìn phong cách của hắn từ lúc mới vào trường là biết thôi.

Mà không phải vì như vậy nên Tống Lan mới thích đàn ông Châu Âu hay sao, thật dễ hiểu.

Mà nói Lục Chiêu thật thích Hạ Đình nên mới muốn kết bạn với cô thì cũng chẳng có gì không được.

Hạ Đình rất tốt, Tống Lan đồng ý hai tay hai chân.

Tống Lan cũng hiểu tại sao Hạ Đình lại không muốn tiếp xúc với nam thần.

Cho dù Tống Lan có ý với nam thần thì khi nghe việc này cô cũng không có cảm thấy khó chịu, ngược lại cô càng muốn xem Lục Chiêu sẽ làm được đến mức nào.

Nếu có thể khiến cho Hạ Đình sống tự tin hơn thì cô vẫn là vui lòng nhìn thấy.

Hạ Đình không biết đến cả bạn thân của cô còn cho rằng cô thiếu tự tin về bản thân và cuộc sống.

Cô nhìn Tống Lan từ khi nghe mình kể thì cứ ngây người, cho đến lúc tiết học bắt đầu được một phần tư mà cô nàng vẫn còn ở trong trạng thái đó thì Hạ Đình không khỏi cảm thấy bất lực.

Đồng thời việc này khiến cho chuyện cô đang nghi ngờ cũng không thể lại hỏi Tống Lan nữa.

Ngược lại bản thân cô tự nghĩ xem cô còn cái gì chưa nói với cô nàng hay không.

Nhưng đương nhiên là Hạ Đình không nghĩ ra được cái gì rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!