Hạ Đình vô thức phát ra một đơn âm khó nhịn.
Cho dù giọng cô chẳng hề hay ho chút nào thì vào lúc này nó cũng bất giác trở nên quyến rũ hơn.
Vành môi không hiểu cảm thấy khô khốc khiến cô theo bản năng đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ… Tất cả đều là do người con trai cưỡng ép dán tay cô áp lên cơ ngực, cơ bụng săn chắc của hắn.
Mẹ nó còn hỏi cô cảm xúc… Bộ chính hắn không biết nó có hấp dẫn trí mạng thế nào đối với cô hay sao???
"Môi em khô quá… Tôi giúp em làm ướt!"
"Đừng ưm…"
"Không, tôi biết em thích. Em rất thích. Cơ thể em thành thật hơn miệng em nhiều."
"Anh ha…
"Hạ Đình cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, mặc kệ người con trai bàn tay mang theo lửa nóng khuấy động không ngừng trên cơ thể mình, nơi nơi đốt lửa lại không thể làm được gì. Không những vậy, cô dần dần còn trầm mê vào, không rút ra được. Trong cơn mê muội cô còn nghĩ chắc chắn bản thân đang mơ, bởi vì người con trai cô quen không có khả năng mở miệng nói năng sắc tình như vậy… Cứ như một người khác…"Hạ Hạ, tôi muốn em… Em cũng muốn tôi rồi này."
"Đừng!.."
Hạ Đình thở hổn hển mở bừng mắt ra, đôi mắt nhiễm đầy tình dục xa lạ ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng xám mà mãi chưa bình tĩnh lại được.
Tim cô đập như trống bổi, toàn thân vẫn còn rạo rực như vừa trải qua một cuộc yêu nóng bỏng… Chứ còn gì nữa! Dù chỉ là mơ… Thì ra đúng là mơ thật.
Hạ Đình thẹn muốn chết vùi đầu vào chăn mền tràn ngập hương vị của người đàn ông khiến cô nóng hết cả người kia.
Cho dù chỉ là mơ nhưng mười sáu năm làm người cô chưa từng mộng xuân như vậy có được không!!? Ấy vậy mà hôm nay, khi cô ngủ trên cái giường của người con trai kia, trong mơ lại nhìn thấy mình bị…
"A…"
Cô cảm thấy sáng mai mình nhất định không dám đối mặt với người con trai kia mất thôi… Nhưng không biết cơ bắp kia sờ vào có thật sự mê người hay không nhỉ… Aaaa!!! Hạ Đình! Mày đừng nghĩ nữa!!
Đồng hồ chỉ mới điểm đến số ba, trên chiếc giường lớn rộng hai mét, cô gái nhỏ lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu vòng mới đè xuống được cơn nhộn nhạo trong lòng, lần nữa chìm vào giấc mộng đẹp.
Có lẽ vì đêm qua ra tự mình quậy ra một thân mồ hôi nên sáng hôm sau tỉnh lại Hạ Đình không còn thấy mệt vì sốt nữa.
Thần thanh khí sảng đến không ngờ.
Dù vậy cô phải tận lực lắm mới không khiến cho mình nhớ đến giấc mộng xuân tối qua.
Lần này người con trai không có làm ra sai lầm giống như hôm đó.
Đó là bởi vì khi Hạ Đình xuống lầu thì đã thấy hắn đang nấu bữa sáng rồi.
Nghĩ đến mẹ Lục từng nói hắn dậy khá trễ, là do chưa quen múi giờ.
Hiện tại vì cô mà hắn lại phải dậy sớm… Cho dù không có mộng xuân thì Hạ Đình vẫn cảm thấy lòng cô rung rinh không ngừng.
"Hoành thánh tuy là đồ làm sẵn nhưng nước hầm xương tôi làm từ đêm qua. Nếm thử xem."
Lục Chiêu vừa nói vừa đặt chén hoành thánh bốc khói nghi ngút trước mặt Hạ Đình.
Mùi thơm của nước hầm xương phả vào mặt khiến Hạ Đình không nhịn được hít sâu một hơi, cảm giác thèm ăn lập tức dậy lên.
"Ngon lắm! Cậu hầm lúc nào đấy?"
Hạ Đình lập tức múc một muỗng nước dùng bỏ vào miệng, vừa tấm tắc khen vừa không quên hỏi hỏi.
Rõ ràng cô ở cùng hắn cả buổi trước khi đi ngủ, có thấy hắn làm cái gì đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!