Chương 37: Buổi Sáng Bất Ngờ

Cô nhìn bóng dáng tiêu sái của người con trai khuất mất sau cánh cửa mà thẩn thờ tận một lúc.

Sau đó cô vô thức bước tới bên cạnh kệ sách, đưa tay chạm vào con siêu anh hùng đang đứng nghiêm trang ở đó.

Chỉ là nó lúc này không còn quay mặt vào trong nữa mà đang hướng mắt nhìn cả căn phòng rộng thoáng, không gian riêng tư của đứa bé trai mà nay đã trở thành một người đàn ông cao lớn…

Là duyên sao…

Hạ Đình không biết.

Có lẽ… Những thứ thuộc về mình thì nhất định sẽ trở lại bên cạnh mình đi.

Nên là… Hạ Đình khẽ đưa tay lên ngực, nắm lấy mặt tấm khiên mát lạnh được cô giấu kỹ bên trong, biểu tình suy tư.

Đến lúc này cô ít nhiều đã ngờ ngợ được ý đồ của người con trai nhìn như hờ hững thật chất vẫn luôn để tâ m đến cô kia.

Biểu tình trên khuôn mặt người con gái tựa như lắng đọng lại, có vẻ xa cách khó gần lại mang theo chút chói mắt khiến người bị thu hút.

Hạ Đình không chút chần chừ vươn tay tháo sợi dây đỏ trên cổ xuống.

Tấm khiên dễ dàng trượt ra khỏi sợ dây đỏ, nằm gọn gàng trên lòng bàn tay cô.

Hạ Đình trước tiên đặt sợi dây đỏ qua một bên, một tay giữ lấy con siêu anh hùng, tay còn lại cầm tấm khiên gắn lên vị trí nó vốn nên ở đó.

Vật hoàn nguyên chủ.

Con siêu anh hùng phiên bản giới hạn rốt cuộc cũng đã mang theo dáng vẻ nên có của nó xuất hiện lần nữa trên thế gian, một cánh hoàn hoàn chỉnh chỉnh.

Hạ Đình nhìn nó hồi lâu, tay nhẹ nhàng vuốt v e từng đường nét trên thân hình của nó, những nơi có khả năng được người con trai kia chạm vào mỗi ngày.

Nói không nỡ thì là nói dối, nhưng cô lại không hề hối hận vì hành động này của mình.

Cô trả lại nó thật ra không phải muốn thể hiện điều gì đại loại như gián tiếp từ chối tình cảm của người con trai kia.

Không biết hắn khi nhìn thấy sẽ có cảm giác gì, sẽ khó chịu đi… Hạ Đình không nhịn được nhếch lên khóe môi.

Cô không tiếng động cười, ánh mắt nhìn con siêu anh hùng lại cực kỳ dịu dàng ấm áp.

Nhưng tay của cô thì lại nhẹ nhàng đặt con siêu anh hùng trở lại vị trí cũ.

Không chỉ vậy, cô còn đặt nó đứng đúng với dáng vẻ ban đầu lúc cô nhìn thấy nó, không lệch một li, trả lại một bóng lưng thê lương cho căn phòng.

Duyên phận mà, nếu bạn tin tưởng vào nó, nó sẽ có ở khắp nơi bên cạnh bạn.

Nếu hai người họ thật sự có duyên, chân trời góc bể họ vẫn có thể gặp lại nhau lần nữa.

Nhưng đó cũng là chuyện sau này.

Hiện tại Hạ Đình không muốn nó xen vào cuộc sống của cô.

Mối quan hệ của họ có thể đi tới đâu đều không cần bất cứ vật gì ảnh hưởng.

Thứ tình cảm đẹp đẽ đơn thuần như vậy, cô chỉ muốn nó mãi luôn như thế.

Sáng hôm sau Hạ Đình dù đêm qua ngủ rất ngon thì cô vẫn cố gắng dậy sớm.

Cô không hề quên nơi này là nơi nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!