Một bữa cơm có thể nói là hài hòa, chỉ là bên trong ba người trên bàn cơm đều mang theo những tâm tư khác nhau, nhưng họ lại âm thầm giấu nó xuống tận đáy lòng, an ổn ăn xong bữa cơm trong sự vui vẻ do họ cố gắng tạo ra nãy giờ để chủ khách đều vui.
Sau đó dưới sự cật lực yêu cầu của Hạ Đình, mẹ Lục rốt cuộc vẫn để cho cô rửa chén.
Nhưng Lục Chiêu lại bị bà phái đến bên cạnh cô, lấy mĩ danh là hỗ trợ vì sợ cô không quen sắp xếp trong nhà mà gây ra tình huống không mong muốn khiến chủ khách đều khó xử.
Hạ Đình dù không muốn cũng không thể đuổi người con trai ra ngoài được, chỉ đành nhận mệnh đeo tạp dề vô bắt tay vào rửa chén.
Bên ngoài phòng khách vang lên tiếng tivi đang chiếu một chương trình nào đó bằng tiếng anh mà Hạ Đình nghe mãi vẫn không nghe hiểu.
Bên trong phòng bếp tiện nghi không khí lại đặc quánh khó tả… Ít nhất Hạ Đình cảm thấy vậy khi đứng gần người con trai bên cạnh.
Rõ ràng cô nên quen với sự đến gần của hắn mới phải.
Nhưng lúc này, khi cô vô tình phát hiện hắn chính là đứa nhỏ năm xưa đã đánh rơi tấm khiên cô đang đeo trên cổ thì Hạ Đình không sao bình tĩnh cho được.
Trong lòng cô ngổn ngang thật nhiều ý nghĩ, tình huống có thể xảy ra nếu người con trai biết được… Hạ Đình khựng lại bàn tay đang cọ sát miếng bọt biển vào cái chén.
Nhìn bọt xà phòng dính trên đôi tay trắng muốt, Hạ Đình muộn màng nhận ra một chuyện.
"Cậu có phải…
"Cậu có phải đã biết từ lâu rồi không… Một câu hoàn chỉnh như vậy cô rốt cuộc vẫn không nói ra hết được mà bậm môi nuốt xuống nữa câu sau, đầu còn cúi thấp hơn gầm mặt rửa chén. Đáng giận… Lục Chiêu tuy không nghe được trọn vẹn nhưng hắn cảm thấy hắn vẫn hiểu được cô muốn hỏi cái gì. Hắn nhìn đỉnh đầu của cô gái nhỏ, môi mỏng mím nhẹ:"Phải."
"…
"Hạ Đình dù trước đã đoán được nhưng vẫn là không nhịn được muốn đào cái lỗ để chui xuống. Sau đó cô thẹn quá hóa giận bạch một tiếng ném cái búi rửa chén đầy bọt xuống, hùng hổ quay người oán giận ngẩng đầu trừng hắn:"Thế sao cậu không nói?"
"Có phải cậu luôn chê cười tôi không!?"
Hạ Đình chỉ nói hai câu nhưng cô lại cảm thấy sức lực toàn thân như bị rút hết.
Dù vậy cô vẫn giận dữ oan ức trừng hắn.
Lục Chiêu lặng thinh không nói gì nhìn cô gái nhỏ chỉ cao hơn vai hắn một chút khi cô cố gắng ưỡn ngực cho bản thân có khí thế hơn để chất vấn hắn.
Ừm thì… Hắn không thấy mình bị uy hiếp, chỉ thấy cô như vậy rất đáng yêu.
Lúc thẹn quá hóa giận lại dễ thương như vậy… Hắn có nên chọc cô nhiều hơn?
Ý nghĩ đó chỉ kịp lóe lên trong đầu hắn ba giây sau đó biến mất khi phát hiện vành mắt cô gái nhỏ bắt đầu đỏ lên.
Trong lòng hắn hơi hoảng nhưng ngoài mặt hắn vẫn thản nhiên nói: "Tôi nếu lúc đó nói ra thì cậu sẽ làm gì?"
"…
"Hạ Đình mắt thỏ nhỏ vì thẹn và bối rối bởi vì câu hỏi ngược lại này của hắn nhất thời không biết nên nói thế nào mà vô thức nắm chặt tay. Bỗng nhiên tay cô bị người nắm lấy, sau đó là nước sạch mát lạnh xả xuống, nhanh chóng rửa trôi bọt xà phòng bên trên. Trước khi cô kịp phản ứng thì Lục Chiêu đã buông tay cô ra, đồng thời đẩy cô qua một bên, mình nhận trách nhiệm rửa chén còn không quên nói:"Chỉ là một tấm khiên, đối với tôi có lẽ không là gì nhưng với cậu thì không phải vậy đúng không?
Hơn nữa lúc đó tôi còn chưa tiếp cận được cậu, nếu chỉ vì một tấm khiên mà khiến cậu bỏ chạy, ai cho tôi thuốc hối hận?"
"…
"Hạ Đình vô thức nắm chặt cái vạt tạp dè trên người, cảm nhận nóng rực ở nơi vừa mới bị người con trai chạm qua, tai nghe lời hắn như lời tỏ tình mà thính tai bất giác đỏ lên. Nhưng rõ ràng cảm xúc bối rối cùng hoảng hốt của cô trong lúc nhất thời vô tình được hắn trấn an hạ xuống. Đồng thời lại ngại ngùng đứng lên."Nhưng cậu đã giữ nó đến giờ, sao nói không quan trọng?"
Một lúc lâu cô mới bệt môi nhỏ nói.
Lâu thế rồi hắn còn bảo quản con siêu anh hùng kia kỹ như vậy mà nói không quan trọng.
Hắn về Hoa quốc vẫn còn mang nó theo kia mà… Đừng nghĩ dùng vài lời nói mà cho rằng cô sẽ tin hết… Cô hoàn toàn quên mất là ai mới nãy vừa mới nghe người ta trá hình tỏ tình đã bối rối xấu hổ vô cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!