Cô không có khả năng đối diện đôi co với Tống Lan cô nàng này.
Người bên cạnh lại càng một bộ nghĩa bất dung từ mà dạy kèm cho cô… Ai cũng cứng đầu, cô biết phải làm sao?
Hạ Đình bất lực, chán chẳng buồn để ý đến cái gì hết.
Thật ra cô vẫn có thể lên tiếng từ chối Lục Chiêu.
Nhưng mắc gì cô phải làm như vậy? Chiều theo ý người khác chẳng khác nào đang hạ thấp chính mình.
Họ có thể nghĩ ác ý hơn là cô cũng chỉ có như vậy, vân vân và mây mây rồi nảy sinh suy nghĩ bắt nạt cô.
Quan trọng nhất là cô không có khả năng vì người khác mà từ chối thịnh ý của người con trai kia.
May mắn ở nhà không ai đôn đốc cô… Chịu khó chút vậy.
Hai người Lan
- Chiêu không biết ý nghĩ trong lòng Hạ Đình, nhưng cơ bản thì không khí học tập vẫn rất là hài hòa, ai "cũngvừa lòng đẹp ý. …Sau kỳ thi là tết, cậu sẽ về Pháp hay ở lại đây?"
Hạ Đình bỗng nhiên hỏi trên đường Lục Chiêu đưa cô về.
Tính tính, người này đã kiên trì đưa đón cô hơn ba tháng rồi.
Cả trường có lẽ không ai biết nhưng chú dì của cô gần như đã nhận định rằng Lục Chiêu là bạn trai của cô.
Hạ Đình vì chút nguyên nhân cũng không có giải thích gì, cứ mặc kệ cho họ hiểu lầm.
Nhưng cơ bản thì dù cô có giải thích cũng chưa chắc ảnh hưởng được đến cách nghĩ của họ.
Dì Lý rất vui vẻ chấp nhận chuyện này, còn chú ta thì hậm hực cả ngày.
Nói thật, Hạ Đình tuy không hề có ý định chọc tức chú ta nhưng nhìn chú ta khó chịu cô vẫn vui vẻ nhìn thấy.
"Tết Tây thì về đó, tết Nguyên Đán thì ở đây.
"Lời này khiến Hạ Đình sững người, rồi cô nhanh chóng ngộ ra. Cô vậy mà quên văn hóa hai nơi không giống nhau. Lục Chiêu vẫn có thể thoải mái đón tết bất kể là Tây hay Ta bên cạnh người thân."Tết Tây chỉ nghỉ có ba ngày.
"Ý chính là liệu thời gian có quá eo hẹp. Quan trọng nhất là sau tết Tây là thi cuối học kỳ một…"Đủ.
"Lục Chiêu không sao cả nói. Thi cuối kỳ đối với hắn không hề có, không cần quá mức bận tâm."Pháp là một nơi như thế nào?
"Một quốc gia mang theo văn hóa khác biệt với văn hóa của họ, nhất định sẽ có một quang cảnh khác. Hạ Đình từ nhỏ đến lớn đều ở một chỗ ít nhiều sẽ có chút tò mò đối với những nơi mình chưa từng đến."Thơ mộng, rực rỡ và lạnh."
"Có tuyết rơi không?"
Ở nơi này của cô chưa từng có tuyết rơi, chỉ có lên phương bắc mới có.
Nhưng dù vậy Hạ Đình chưa từng nghĩ sẽ được nhìn thấy tuyết rơi ở nơi này.
Đối với cô, tuyết rất lạnh, đại biểu cho cô độc.
Tuyết không những không mang lại hạnh phúc cho cô mà chỉ toàn là lạnh lẽo, chỉ khiến cho bất hạnh của cô phóng đại thêm.
Ngược lại cô cảm thấy may mắn vì nơi này không có tuyết, nếu không khi trời lạnh xuống, bên cạnh cô sẽ chẳng có ai giúp cô sưởi ấm thân thể cùng trái tim cô độc.
Rồi để cô nhìn người khác vây quần bên nhau, cho nhau ấm áp, đó mới là bất hạnh.
"Có.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!