Trở lại lúc Hạ Đình một mình đi đến, trong lòng cô vẫn còn ôm hi vọng đám người này không phải cùng một bọn, cùng một mục đích với đám người tối qua.
Hôm qua trời tối, cô chỉ lờ mờ nhận ra Lê Kim Cẩm trong đám người đã quay đầu bỏ chạy.
Hôm nay không có cô nàng nên Hạ Đình không nhận biết được ai, chỉ có thể thử.
Nhưng hiển nhiên cô đã nghĩ hơi lạc quan, chỉ có cô còn ôm một tia hy vọng thế giới này vẫn còn tồn tại lẽ phải và giới hạn.
Đám người kia thật sự vì cô mà đến.
Dù không có Lê Kim Cẩm họ vẫn nhận ra cô.
Hạ Đình nhìn đồng phục trên người họ là ít nhiều hiểu được nguyên nhân tại sao họ biết cô.
Thật sự là cái đám học sinh hư, ăn no không chịu lên lớp mà chơi trò cúp học rồi tụ tập với một vài tên côn đồ đường chợ khác nữa.
Cô không nhận ra ai trong số họ, cũng không muốn phí sức cho hàng động thừa thãi này.
Dù bị chặn đường nhưng cô lại không hề biểu lộ sự bối rối.
Sống lưng cô thẳng tắp, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bọn họ: "Tránh đường."
Chỉ là lời cô nói không tạm nên hiệu quả gì, ngược lại còn rước lấy một đống lời nói chọc ghẹo.
"Ô, giọng nói đúng là khó nghe thật này."
"Thật tiếc cho khuôn mặt xinh đẹp."
"Hô hô hô! Mày thích kiểu này à Long?"
"Nếu mà không mở miệng nói chuyện thì chắc cũng thích hợp để cưới về nhà đó!"
"Ha ha ha!!
"Một đám người ngươi một câu ta một câu rồi cười hô hố như một đám điên giữa trưa nắng khiến người xung quanh đó phải ngoái đầu ra nhìn. Đối với những lời nói suồng sã của bọn họ, Hạ Đình từ đầu chí cuối sắc mặt đều lạnh tanh, không chút cảm xúc. Ánh mắt cô nhìn bọn chúng như nhìn một đám hề. Rõ ràng, ánh măt của cô đã chọc giận bọn chúng. Nhưng Hạ Đình không có đợi cho ai lên tiếng đã lạnh nhạt nói:"Rốt cuộc các người muốn gì?"
Đối với câu hỏi của cô, một đám người cười ha hả.
"Muốn gì? Đương nhiên là dạy cho mày một bài học rồi. Nhưng nhìn khuôn mặt này, chúng tao quyết định sẽ nhẹ tay một chút."
Một tên có vẻ là cầm đầu nhóm người cười gằn nhìn cô buông lời đểu cáng.
"Tôi nhớ tôi chưa từng tiếp xúc với các người?
"Hạ Đình không bị dọa nạt, ngược lại hỏi. Lần này vẫn rước lấy một đống tiếng cười suồng sã."Bớt giả bộ đi! Tối qua là đứa nào vừa thấy chúng tao đã chạy?"
Tên cầm đầu thì lại lớn tiếng dữ dằn trừng cô.
"Chưa nói rốt cuộc người đêm qua cái người thấy là ai, nhưng kiểu gì cũng phải nói cho rõ ràng.
"Hạ Đình làm như không hiểu mà lạnh giọng nhắc nhở. Ánh mắt kia không có chút độ ấm, đồng thời cũng không chút sợ hãi nhìn tên cầm đầu:"Thôi bày ra cái bộ dạng hùng hổ dọa người đó đi.
Tôi chẳng phải người ai muốn đánh thì đánh."
"Ban ngày ban mặt chặn đường hành hung bắt nạt người khác? Bộ làm côn đồ làm đến ngu người rồi sao?
"Biểu tình của cô thật sự là chấn định tự nhiên còn mang theo khinh thường không chút che giấu. Không biết có dọa được bọn chúng không nhưng vừa nghe cô nói thì gã con trai có vẻ là học sinh khóa trên cao hơn cô một cái đầu đứng gần cô đã vung tay lên ý đồ muốn đẩy cô một cái vừa hùng hổ quát:"Mày nói cái gì!?"
"Ban ngày ban mặt muốn làm cái gì đây?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!