Chương 23: Ý Nghĩa Cuộc Sống

Rốt cuộc vì nguyên nhân gì người đàn ông lại di tình biệt luyến Hạ Đình không muốn biết.

Cô chỉ cảm thấy cảm xúc về tình yêu thuở thanh xuân vườn trường này trong lòng mình lại đã mất đi một một chút.

Thứ cảm xúc không biết lúc nào sẽ biến chất, một chút đều không đáng tin.

Yêu thầm, không bao giờ bộc bạch cũng rất tốt.

Còn chuyện tương lai, để tương lai quyết định.

Hạ Đình bởi vì chút thương xuân bi thu, cảm khái vì cuộc đời mà vô tình quên mất lời nói lúc cuối của người con trai.

Đến tận sáng hôm sau cô vì thức khuya nên ngủ dậy trễ, lúc vội vàng chạy đi học nhìn thấy người con trai cao lớn anh tuấn ngời ngời choáng ngộp tầm mắt của người xung quanh hờ hững ngồi trên yên xe của hắn, cô mới muộn màng nhớ ra là hắn đã nói sáng nay đến đón cô.

Hạ Đình liếc thấy chú Lý đứng trong quầy liếc ra ngoài, một bộ biểu tình hầm hầm thì trong lòng động động.

"Chú, dì! Con đi đây!"

Cô vội vàng thả lại một câu rồi vọt khỏi quán.

"Cậu…"

"Lên xe đi, nếu không sẽ trễ thật."

Lục Chiêu chặn lại lời cô, mím mím đôi môi mỏng hơi khó chịu nói.

Hạ Đình nhìn hắn một cái, sau đó cũng nhận mệnh mà túm váy muốn ngồi lên thanh chắn.

Nhưng cô bất ngờ nhận ra trên thanh chắn lúc này lại không giống như hôm qua mà xuất hiện thêm một cái nệm ngồi.

Phát hiện này khiến cô sững người một chút nhưng nhanh chóng phản ứng lại, tự nhiên còn hơn hôm qua mà ngồi lên, nép mình trong lòng người con trai.

Một tay cô ôm cặp, một tay vịn thanh chắn, thành thục giống như đã làm qua mấy trăm ngàn lần.

Biểu hiện tự nhiên của cô không khác nào là đang tỏ vẻ với người đàn ông bên trong, không ngừng nhắc nhở ông ta nhận thức lại hiện thực không phải như ông ta đã nghĩ.

Lục Chiêu thì một chút đều không muốn nhìn thấy người đàn ông một khắc nào, càng không muốn để ông ta nhìn chằm chằm cô gái nhỏ.

Cô vừa hoàn tất một loạt công tác chuẩn bị thì hắn đã không chút chần chừ phóng đi.

Bởi vì đột ngột, tốc độ còn không phải chậm nên nhất thời khiến cho gấu váy của người con gái bị hất tung lên một chút, sau đó phiêu phiêu theo cử động của chiếc xe đạp.

Hình ảnh này không thể nói là không đẹp mắt được, ngược lại còn hơn.

Cảm nhận làn gió lướt qua tóc mai, tâm tình Hạ Đình tốt đến bất ngờ.

Nhưng người phía sau có vẻ không có giống như cô.

Chạy được một chút thì cô nghe giọng hắn trầm trầm từ đỉnh đầu truyền xuống: "Hai vợ chồng kia là gì của cậu?"

Hạ Đình bị hỏi thì khựng lại một chút, sau đó thản nhiên nói: "Chủ nhà."

"Năm đó nhà tôi bị cháy hết, là họ mang tôi về chăm sóc. Sau đó tôi ở nhà họ đến giờ, không tính là ăn nhờ ở đậu nên có thể xem là chủ nhà. Tôi thuê nhà của họ. Mỗi năm đều trả tiền thuê nhà, không đến nổi mang ơn trả không hết. Nhưng họ đối với tôi rất tốt."

Hạ Đình giải thích cặn kẽ hơn.

"Có phải ông ta có…"

"Không quan trọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!