"Các cậu đang làm cái gì vậy?"
Giọng nói này vang lên thành công cắt ngang hành vi bạo lực học đường đã muốn bắt đầu trong nhà vệ sinh nữ, cũng khiến đám người không kịp đề phòng lại có tật xấu trong lòng bị dọa cho giật mình.
Một nhóm người đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa.
Tô Linh Đan đầy mặt hoảng sợ, nước mắt đầy mặt, tóc dài rối tung, cổ áo đồng phục bị người kéo dứt mất một cái cúc mà trông càng thêm chật vật đáng thương không nói sao cho hết.
Cô nàng từ đầu chí cuối đều không thể làm nổi hành vi tự cứu mình, chỉ biết khóc, mặc cho người ta đụng tay đụng chân gây rối, ức hiếp.
Hiện tại nhìn thấy một người khác chủ động đứng ra ngăn cản hành vi này thì cô nàng mới sực tỉnh, bất giác hướng ánh mắt cầu cứu về phía cửa...! Về phía người đã từng bị mình chỉ trích không lâu trước đây một cách tuyệt vọng.
Tô Linh Đan không biết tại sao Hạ Đình lại đứng ra, rồi liệu cô có giúp được mình...! Chịu giúp hay không? Nhưng cô không chịu nổi nữa...! Thật đó...! Thật đáng sợ...! Hu hu...! Tại sao lại như vậy...
Hạ Đình chỉ nhìn thôi là đủ biết Tô Linh Đan đang cảm thấy thế nào.
Đối với một người chưa từng trải qua chuyện này, họ hoang mang rối loạn, có khi sẽ dần hoài nghi cuộc sống, không còn tự tin bước về phía trước nữa, mãi mắc kẹt ở trong bóng tối...! Cô tự nhận mình không phải người lương thiện, nhưng cô sẽ không ngần ngại đi làm cái việc mình muốn.
Chỉ cần đúng với bản tâm...
"Chúng tao làm gì thì liên quan méo đến mày?"
"Không muốn bị đánh chung thì biết điều cút đi. Đừng có tưởng được người bảo vệ mà cho rằng bản thân tốt đẹp."
Trong lúc cô đang suy nghĩ, đám người kia lại nhìn cô hùng hổ dọa nạt.
Họ một chút đều không ý thức được bản thân chỉ là những học sinh cao trung mà không phải đám côn đồ đường chợ không có ăn có học.
Hạ Đình ngược lại thì từ đầu đến cuối sắc mặt đều rất bình thản mà nhìn đám người, không chút e dè sợ hãi, thậm chí còn lạnh lùng khiến người ta nhất thời không dám hành động lỗ m4ng quá mức với cô.
Thật lòng mà nói, Hạ Đình một chút đều không giống người sẽ bị bắt nạt.
Cô không lập dị, ăn mặc luôn gọn gàng ngăn nắp, tóc dài buộc cao để lộ vầng trán trơn bóng sáng sủa, biểu tình luôn lãnh đạm nhượng người khó lòng lại gần.
Cô cũng không hề xấu mà còn có thể xem là thanh tú, dễ nhìn, đôi mắt to sáng trong thuần lương.
Cùng với khí chất trên người, cô nếu không nói chuyện thì vẫn khiến người vô thức ngước nhìn.
Nhưng dù cô không hề ở trước mặt ai ngoài Tống Lan, thầy cô giáo hay vợ chồng dì Lý nói chuyện, bộc lộ khuyết điểm của mình thì những con người này vẫn tỏ ra ác ý với cô.
Về sau Hạ Đình tự lý giải cho loại hành vi này là một kiểu tâm lý do nhàm chán và áp lực học hành gây ra.
Hạ Đình không đồng tình nhưng cũng không mỉa mai cười nhạo.
Cô bắt đầu dùng một ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt nhìn họ.
Dù cô biết thứ thái độ này sẽ càng khiến cho bọn họ thêm không thích.
Nhưng có sao đâu? Cô không phải người dễ bắt nạt.
Nếu lúc trước có thì giờ lại không.
Đối với những kẻ chưa bao giờ bắt nạt được cô thì họ lại cho đó là công lao của Tống Lan.
Hạ Đình không có ý kiến gì về chuyện này cả, càng không đi đính chính.
Cô không mượn ai hiểu, mặc kệ họ muốn nhìn nhận về mình thế nào.
Nhưng Tô Linh Đan lại không giống cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!