"Lục Chiêu, cậu có ý kiến gì không?
"Cô nàng không hiểu bực bội mà trừng nhanh hắn một cái rồi hỏi. Lục Chiêu đối với cái trừng mắt của cô nàng xem như không thấy, hắn vừa nhìn Hạ Đình vừa nói:"Nếu khoang vùng theo kiểu đó thì đối tượng bị tình nghi nhiều nhất là bạn học bên cạnh Tô Linh Đan.
Có khả năng biết được việc riêng tư hơn thì chỉ có bạn thân."
"A!"
Tống Lan đang hùng hổ với hắn bất ngờ bị suy luận này chọc cho kinh hô.
Cô nàng cảm thấy mình không có một trái tim lạnh để mà bình thản trước chuyện bạn thân hãm hại nhau đáng sợ như vậy.
Nhưng khiến cô nàng bất ngờ lại chính là thái độ của Hạ Đình đối với chuyện này.
Hạ Đình cho dù là sau khi nghe Lục Chiêu nói cũng đều không có biểu hiện gì chấn kinh như Tống Lan.
Nếu có thì chính là biểu tình của cô cực lãnh đạm, cho thấy cô cũng không phải vô tâm thờ ơ với việc này.
Đúng vậy, Hạ Đình không có khả năng không có chút cảm xúc nào, ngược lại thì đúng hơn.
Nhưng cô lại biểu hiện rất bình tĩnh, khiến người không thể không nghĩ rằng cô đã biết gì đó hoặc là cô cũng sớm có ý nghĩ này rồi.
Cho dù là vậy thì Tống Lan vẫn rất kinh ngạc.
Tống Lan không nghĩ bình thường thấy Hạ Đình im lặng không nói gì, không ngờ lại có thể đào sâu hơn cả mình nữa.
Cô không thể không nhận đồng rằng cách suy nghĩ này có khả năng lớn nhất, vậy mà bản thân chưa từng nghĩ như thế...! Cũng đúng thôi...! Làm sao mà cô có thể nghĩ bạn thân của mình lại ở sau lưng mình đâm cho mình một đao đến thân bại danh liệt...! Quá đáng sợ.
So với cô nàng thì Lục Chiêu không có quá nhiều bất ngờ vì thái độ của Hạ Đình, bởi vì hắn luôn cho rằng Hạ Đình là người có nội tâm mạnh mẽ lại chẳng kém sự tinh tế nhạy bén.
Cô chỉ không thích biểu lộ ra mà thôi chứ không phải bởi vì cô thật sự ngu ngốc, yếu đuối và không biết gì.
Một phần có lẽ là do một mặt Hạ Đình biểu hiện trước mặt hắn không có giống trước mặt Tống Lan nên lúc này hắn mới bình thản như vậy.
Nếu có gì khác thì chính là Hạ Đình hiện tại chỉ càng thêm thu hút hắn mà thôi.
Bản thân Lục Chiêu không bất ngờ vì việc đối phương có thể là người thân thiết với Tô Linh Đan.
Đơn giản chỉ vì đây là lối tư duy bình thường nhất của con người khi đứng dưới góc độ là người ngoài cuộc.
Phàm là người có đầu óc một chút thì nhất định sẽ nghĩ được.
Còn nếu không phải thì cũng không có gì phải kinh ngạc thất vọng, có chăng là cảm thấy thở phào nhẹ nhõm thôi.
Bởi vì chẳng ai muốn nghĩ rằng người mình có thể tin tưởng lại chính là người có khả năng hại mình nhất đâu.
Như thế thì trên đời này còn cái gì đẹp đẽ tồn tại được nữa.
Hạ Đình sao không phải cảm thấy như vậy.
Nếu không phải ý nghĩ này cứ vờn quanh trong đầu cô, khiến cô không thể ngay lập tức xua nó đi được, còn bởi vì hình ảnh Tô Linh Đan khóc thê thảm...! Hạ Đình nghĩ, ít nhất là trước khi có thể chứng thực được suy đoán này là sai, cô quyết định đặt nó ở trong lòng.
"Tô Linh Đan có được mấy người bạn thân như vậy chứ...
"Tống Lan lẩm bẩm trong miệng. Cô nàng có vẻ vẫn còn hơi sốc vì suy đoán này."Cậu nghi ngờ Phương Dĩnh?
"Lục Chiêu lại thản nhiên nhìn Hạ Đình hỏi. Nhưng từ biểu tình của hắn thì có thể thấy, hắn cũng đã có nhận định sơ lược là như vậy."Ở trong chuyện này Phương Dĩnh là người bị tổn thương nhiều nhất mới đúng chứ!
"Tống Lan chưa đợi Hạ Đình nói gì đã lên tiếng phản bác. Bị bạn thân mình lợi dụng, cho dù Tống Lan không nhìn thấy cảnh tượng Hạ Đình chứng kiến mới nãy thì cô nàng vẫn có thể mường tượng ra được, cô không nghĩ Phương Dĩnh..."Nếu cô nàng là người chủ mưu thì sẽ là đối tượng không bị nghi ngờ nhất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!