Giọng nói còn có biểu tình của cô nàng thật sự quá mức lạnh lùng, khiến người ta gần như có ảo giác quanh người cô còn nổi lên cả sương mù lạnh lẽo nữa cơ.
Đám bạn học trong lớp không hẹn mà âm thầm nhìn về phía này.
Họ rất tò mò nguyên nhân Tống Lan hiện tại đã là một quả bom gần như bất cứ lúc nào cũng đều có thể nổ lại tìm Lục Chiêu để làm gì.
Sau đó trong cái nhìn chằm chằm của bọn họ, Lục Chiêu không có nói lời nào mà đứng lên nhìn Tống Lan tỏ vẻ.
Tống Lan biểu tình không có chút thay đổi quay đầu đi trước.
Cô nàng rõ ràng thấp hơn Lục Chiêu cả một cái đầu nhưng lúc này ở trước mặt hắn lại chẳng có chút nào thua kém về mặt khí thế cả.
Hình ảnh này xuất hiện trong mắt đám người lại có vẻ xứng đôi lạ thường, rồi lại càng khiến họ tò mò hai người sẽ đi đâu, nói gì với nhau hơn.
Thái độ của Tống Lan thật sự khiến cho họ dù muốn ghép đôi hai người cũng không tìm thấy được cái mờ ám nào.
Ngược lại họ cảm thấy Tống Lan có khi sẽ đánh nhau với Lục Chiêu cũng nên.
Tống Lan không biết hình tượng của mình đã nâng cấp lên làm chị đại đầu gấu, cô nàng dẫn theo Lục Chiêu thân hình cao lớn phía sau đi về hướng sân thượng của trường.
Mười một giờ trưa sân thượng trống hơ lại nóng hừng hực đương nhiên là không có gì tốt lành để bất cứ ai phải lần mò đến đây, tất nhiên sẽ không sợ có người nghe thấy cuộc nói chuyện của họ cũng như làm phiền họ.
May mắn trước cửa sân thượng có một cái mái hiên, hiện tại còn có gió thổi mái rượi nên cũng không đến nổi nào.
"Cậu biết tại sao tôi gọi cậu lên đây không?
"Tống Lan không chút chần chừ nói vào chuyện luôn. Từ đầu chí cuối biểu tình của cô đều không mặn không nhạt như vậy, cực kỳ lạnh lùng. Nhưng người con trai bên cạnh nét mặt lại chưa từng có thay đổi, càng không cảm thấy khó chịu vì thái độ của cô nàng."Cậu muốn nói gì thì cứ nói đi.
"Lục Chiêu lưng đã đẫm mồ hôi dựa lưng vào tường vừa nhìn trời trong trên cao vừa đạm nhạt nói. Thái độ của hắn nói cho Tống Lan là hắn đã biết chuyện gì rồi."Chuyện này dù không phải do cậu muốn thì cậu vẫn phải chịu trách nhiệm.
Nhưng nếu cậu không muốn thì cũng được thôi, từ giờ tránh xa Đình Đình ra."
Tống Lan đối với thái độ của Lục Chiêu không có cảm giác hài lòng, ngược lại cô chỉ cảm thấy Hạ Đình nói không sai, người đàn ông này thật sự là hồng nhan họa thủy.
Hạ Đình dính vào hắn một chút đều không tốt.
Cứ xem hiện tại thì biết, cho dù không phải ý của hắn thì hắn cũng là nguyên nhân cho tất cả.
Tống Lan tuy không phải là người vô lý nhưng phàm là chuyện liên quan đến Hạ Đình cô sẽ trở nên không biết nói lý như vậy đó.
Lục Chiêu giương cặp mắt sâu hút màu nâu đất kia nhìn Tống Lan nhưng lại không nói lời nào.
Nơi sân thượng nắng nóng hừng hực bỗng chốc trở nên càng thêm áp lực.....
Hạ Đình vừa về đến nhà đã bị đụng trúng người cô không muốn thấy nhất.
Nhưng người kia đã thấy cô rồi, cô không thể lén lút trốn về phòng được nữa.
"Đình Đình, không phải hôm nay nói không về sao...! Cháu mặc đồ của ai vậy?
"Lý Nam năm nay đã bốn mươi lăm nhưng vóc dáng vẫn còn rất tốt. Hạ Đình cảm thấy cho dù không phải cô thì dì Lý cũng nhất định không giữ được người đàn ông vẫn còn sung mãn như thế này. Nhưng cô nhất định không để cho bản thân trở thành nguyên nhân khiến cho gia đình vốn đã thiếu ràng buộc này tan nát."Là đồ của bạn học, cháu vô tình làm dơ áo nên cậu ấy cho cháu mượn tạm.
Thôi cháu xin phép lên phòng trước.
Cháu còn phải trả lại đồ cho cậu ấy."
Hạ Đình vừa nói vừa hướng lên lầu chạy đi.
"Đồ đó không giống là của con gái nhỉ? Nam sinh bây giờ vẫn rất ga lăng cho dù là thời điểm nào nhỉ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!