Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Kiều Dĩ Thần khi nghe xong
Đinh Mông nói là
"À nha, hóa ra con nhóc béo còn nhớ tên mình!"
Dừng một giây, anh mới ngớ ra mờ mịt hỏi ngược lại: Cậu vừa nói gì?
Mặt Đinh Mông méo xệch, vừa rồi cô lấy hết hai mươi mấy năm dũng cảm ra nói rồi, giờ bảo cô mặt dày nói lại lần nữa sao?
Sự im lặng của cô khiến cho Kiều Dĩ Thần biết cô đang lúng túng. Anh nghĩ rồi nói với cô:
"Tìm chỗ nói chuyện đi!"
**
Hai người hẹn nhau tại một quán cà phê nhỏ gần bệnh viện.
Lúc Kiều Dĩ Thần vừa mở cửa, ánh mắt khẽ quét một vòng quanh quán, phát hiện ra vị trí của Đinh Mông, anh khẽ khoát tay với nhân viên rồi đi
đến ngồi đối diện cô:
"Sao cậu lại ở bệnh viện? bệnh à?"
Đinh Mông nghe vậy thì ngẩng đầu lên, tự nhiên nhận ra mình không dám nhìn thẳng vào anh:
"Bà nội mình, lên cơn đau tim!"
Đôi mắt anh khẽ chuyển động một chút, ân cần nhìn cô:
"Vì thế nên mới thay đổi ý định sao?"
Đinh Mông mím môi, nhẹ nhàng gật đầu:
"Ừ, bà nội càng lớn, sức khỏe càng yếu, mình lại cứ phá hư mấy buổi xem mắt rồi, đấy cũng không phải là cách.."
Kiều Dĩ Thần nhìn cô, không hề lên tiếng.
Nhìn cô bối rối thế này, anh biết cô chấp nhận chuyện giả hôn này với anh rất khó.
Để mà nói, đây là cô giúp cho anh một chuyện rất lớn, nhưng chuyện hôn nhân kể ra cũng không phải chuyện đơn giản.
Anh cũng không muốn cô chỉ là nhất thời không suy nghĩ hết, rồi quyết định sai lầm.
"Suy nghĩ kỹ lưỡng chưa?"
Giọng nói của Kiều Dĩ Thần còn đậm đà hơn cả vị cà phê trước mặt cô.
Lần đầu tiên, Đinh Mông phát hiện, giọng nói của anh có một có một ma lực vô hình nào đó.
Cô khẽ cúi đầu suy nghĩ lại lần nữa, cuối cùng ngẩng đầu nhìn anh:
"Mình suy nghĩ kỹ rồi. Bà nội muốn nhìn thấy mình kết hôn, thì mình sẽ khiến nội vui vẻ, cũng không có giết người cướp của gì!"
Kiều Dĩ Thần cười khẽ, giọng điệu này, là đang dỗi?
"Không quan tâm đến chuyện cậu sẽ có đến 2 đời chồng à?"
Đinh Mông bĩu môi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!