4 thí sinh trong nhóm 8 thí sinh mạnh nhất ra về trước, ngày mai sẽ tiến hành thi cho 2 tổ còn lại. Màn che từ từ hạ xuống, cuộc thi hôm nay đã hoàn thành viên mãn.
Đinh Mông theo dòng người đi về hướng hậu trường, đúng lúc gặp được đạo diễn chương trình, đạo diễn cười chào hỏi cô:
"Chúc mừng cô trở thành 8 thí sinh mạnh nhất, cảm giác là người lĩnh xướng trên sân khấu thấy thế nào?"
Đinh Mông sửng sốt một chút, cảm ơn xong liền không hiểu ông ấy nói gì, cô hỏi lại Cái gì ạ?
Đạo diễn trêu ghẹo:
"Không phải cô có một dàn hợp xướng trẻ con sao, bọn tôi đều nói đùa cô là lĩnh xướng dàn hợp xướng đấy."
Một cảm xúc khác thường đột nhiên xuất hiện làm tim cô đập liên hồi, Đinh Mông nhìn đạo diễn như là muốn biết rõ cái gì đó:
"Đạo diễn, ai là người đưa ra chủ ý mời dàn hợp xướng vậy?"
Đạo diễn nói:
"Người biên khúc lại ca khúc cho cô có ghi là cần có giọng trẻ con hợp xướng, cho nên tổ tiết mục liền đi tìm dàn hợp xướng, có chuyện gì sao?"
Đinh Mông động đậy con ngươi, những việc khó hiểu trong lòng cứ ùa lên làm cho cô có chút hoang mang. Cô nhìn đạo diễn cười cười, nói:
"Không có gì, cảm ơn đạo diễn."
"Ừ, cuộc thi lần sau cố gắng hơn nữa nhé."
Đạo diễn làm hành động cố lên với cô rồi bước đi. Đinh Mông đến phòng thay đồ, thay lại quần áo lúc đầu của mình, đem váy và giày cẩn thận cất vào trong hộp.
Vì cô về nhà sớm hơn Kiều Dĩ Thần, nên chủ động gánh vác trách nhiệm làm cơm chiều. Lúc Kiều Dĩ Thần trở về, cô đã bày cơm chiều lên bàn.
Kiều Dĩ Thần nghiên cứu đống thức ăn trên bàn, nói với Đinh Mông:
"Xem ra hôm nay tâm tình cô rất tốt."
Đinh Mông nói:
"Tôi thật sự không nghĩ mình sẽ là thí sinh có khí chất nhất."
Kiều Dĩ Thần khẽ cười:
"Có phải bây giờ cảm thấy nhìn mặt ai cũng thấy thân thiết đáng yêu không?"
Đinh Mông bật cười ha ha:
"Đúng, quần áo và giày đều không bị hư hao gì, chờ tôi giặt váy sạch rồi sẽ trả cho anh."
Kiều Dĩ Thần nhìn cô, khóe miệng hạ xuống:
"Cô bị ngốc à? Đồ cô mặc qua rồi còn ai mặc được nữa?"
"Ách, nhưng mà đồ quý giá như vậy…" Bộ dạng cô rất thấp thỏm
"như vậy đi, cái này coi như là anh tài trợ cho tôi, chờ sau này tôi kiếm được tiền rồi, tôi sẽ trả cho anh gấp đôi."
Kiều Dĩ Thần nhìn cô thật lâu mới giương khóe miệng lên nói:
"Không cần gấp đôi, tôi có thể nhận đền bù bằng thịt."
Đinh Mông: …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!