Chương 10: Vòng bán kết

Trong lúc mọi người khẩn trương chuẩn bị cho vòng bán kết, chẳng mấy chốc đã đến lúc diễn tập. Diễn tập được tiến hành trong hai ngày, thời gian biểu được phát cho mỗi thí sinh, vì số người tham gia khá nhiều, nên mỗi thí sinh chỉ cần có mặt để diễn tập theo thời gian đã phân là được, thời gian còn lại vẫn tiếp tục huấn luyện.

Sau khi kết thúc hai ngày diễn tập, nhân viên của cuộc thi tổ chức rút thăm. Vòng bán kết chính là đấu đối kháng, tên của bốn mươi thí sinh được chia làm hai đội thi đấu, người thua sẽ bị loại, người thắng sẽ được vào vòng trong.

Đinh Mông và một thí sinh nam đều rút được số 9, anh ta và cô đều nằm trong tổ không chuyên, điều này khiến cô cảm thấy khá may mắn. Tuy rằng các thí sinh được huấn luyện chung một chỗ mấy ngày, nhưng cô còn chưa biết họ tên của đối phương.

Cô đang nghĩ có nên đi đến chào hỏi hay không, sẵn thăm dò tình hình quân địch, thì đối phương đã bước đến trước cô:

"Chào cậu, cậu là Đinh Mông phải không, mình là Giả Soái."

Đinh Mông nhìn người trước mặt mình, kinh ngạc nói: Thực khéo.

Giả Soái sững người một chút mới hiểu ý cô:

"Cậu cũng có bạn tên là Giả Soái à?"

Đinh Mông lắc đầu:

"Không, mình có một bạn học tên Chân Soái."

Giả Soái: …

Sau khi hai người tìm hiểu tình hình đối phương thì ai về nhà nấy.

Mấy ngày nay đều do Kiều Dĩ Thần nấu cơm, Đinh Mông làm một con sâu hạnh phúc, trên bàn cơm, Kiều Dĩ Thần hỏi về trận đấu:

"Cậu rút thăm gặp ai?"

Giả Soái!

Đinh Mông buông đũa, vẻ mặt hưng phấn nhìn anh,

"Cậu còn nhớ không? Lúc đi học ở ban ba cũng có người tên Chân Soái, còn có tin đồn về cậu với hắn nữa đấy!"

Kiều Dĩ Thần: …

Bằng mắt thường cũng có thể thấy rõ mặt anh tối dần, im lặng nhìn Đinh Mông.

Khụ. Xuất phát từ bản năng động vật, Đinh Mông cảm nhận được nguy hiểm, cô cũng không muốn hôm nay lại bị tăng mức huấn luyện,

"Chuyện đó, tớ nghĩ kĩ lại rồi, lúc trước cậu lấy thư tình của tớ, chắc không phải là muốn tỏ tình với anh ta mà chỉ muốn giúp tớ chuyển thư thôi phải không?"

Kiều Dĩ Thần cười lạnh một tiếng:

"Để hiểu rõ chuyện này, cậu phải dùng đến 12 năm?"

Đinh Mông: …

Thực xin lỗi.

Kiều Dĩ Thần khẩy đũa cơm, giống như lơ đãng hỏi:

"Cô bây giờ còn thích hắn sao?"

Đinh Mông cảm thấy vấn đề này có chút khó có thể tin:

"Đã hết thích từ lâu rồi, hiện giờ anh ta ra sao tớ còn không nhớ được."

À. Kiều Dĩ Thần nhàn nhạt đáp một tiếng, sắc mặt dịu lại nhiều. Dường như lúc gặp lại trong quán cà phê, cô liếc mắt một cái đã nhận ra anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!