Sự cách biệt lâu dài với thế giới bên ngoài khiến anh hoàn toàn mất phương hướng, ánh nắng chói chang làm anh chóng mặt, anh như một chú chim mất cánh rơi xuống nhân gian, lạc lối giữa dòng xe cộ tấp nập.
Trong tiếng phanh xe chói tai, Lâm Dư Bạch đã khép lại cuộc đời không tên của mình.
Nói đến đây, Lâm Dư Bạch bật khóc.
Chàng trai cáu kỉnh, vui buồn thất thường, thỉnh thoảng cũng ngại ngùng ấy khóc như một đứa trẻ bơ vơ.
"Lâm Dư Bạch..." Tôi dang tay, làm động tác ôm. Sau đó, tôi thực sự cảm thấy có người dựa vào tôi, hơi lạnh phả vào lòng, nhưng trên vai lại có một dòng nước ấm nhỏ xuống.
Ma quỷ thì lạnh.
Nhưng nước mắt của ma quỷ lại ấm áp.
14.
Tôi đã nói rồi, vì chàng ma cáu kỉnh này, tôi có thể làm bất cứ điều gì.
Dù có bị giới âm nhạc phong sát.
Lau khô nước mắt, ngày hôm sau tôi coi như không có chuyện gì, trở lại Đoàn nhạc, nói với Tiêu Như Tùng rằng tôi đồng ý làm thế thân, nhưng phải tăng thù lao.
Sau đó tôi đưa ra một con số trên trời.
Tiêu Như Tùng bị tôi dọa cho kinh ngạc, bảo tôi điên rồi.
Tôi nói, mua đứt cả đời tôi, không thiệt, nếu không thì tôi sẽ làm cá ch-ế
-t lưới rách, làm to chuyện xem ai mất mặt hơn, cùng lắm thì sau này tôi không đánh đàn nữa, về quê mở quán trà sữa.
Có lẽ dáng vẻ liều lĩnh của tôi khiến Tiêu Như Tùng chùn bước, ông ta trầm ngâm một lúc rồi đồng ý.
Thế cũng đồng ý, nhà họ Tiêu nhiều tiền thật.
Tiền bạc bất lương.
Buổi hòa nhạc mùa thu vàng diễn ra ba ngày liên tiếp, buổi nào cũng chật kín khán giả. Tôi ở phía sau hậu trường nơi Lâm Dư Bạch từng ẩn mình suốt bốn năm, dùng cây đàn Steinway đã được chỉnh âm để mang lại cho Tiêu Hàm những tràng pháo tay vang dội.
Kết thúc buổi diễn, Tiêu Như Tùng mời khắp giới âm nhạc, bao gồm cả những nhà phê bình khắt khe nhất.
Ông ta chắc chắn rằng tôi đã phục tùng, liền hành động không chút kiêng dè.
Quả nhiên, các nhà phê bình âm nhạc hết lời ca ngợi màn biểu diễn của "Tiêu Hàm", đặc biệt là khúc nhạc cuối cùng 《Bản giao hưởng giấc mơ 》, được đánh giá là đột phá giới hạn trong phong cách biểu diễn trước đây của Tiêu Hàm, có phong thái của Tiêu Lãng năm nào.
Sau đó, Tiêu Hàm liên tục được phỏng vấn, lên bìa tạp chí, tham gia chương trình giải trí, thậm chí còn đi Paris ngồi hàng ghế đầu xem trình diễn thời trang.
Cô ta như một ngôi sao mới nổi.
Thái độ của cô ta đối với tôi từ khinh thường chuyển thành thù địch. Một lần, cô ta nhìn tôi chằm chằm rất lâu rồi hỏi: "Tại sao cô vẫn sống ở đó?"
"Rẻ mà." Tôi nhạt nhẽo trả lời.
"Ông nội tôi cho cô không ít, đủ để cô mua một căn nhà lớn trong thành phố."
"Tôi thích sống chung với ma."
"Đồ thần kinh." – Ánh mắt Tiêu Hàm nhìn tôi như đang nhìn một bệnh nhân.
Cũng giống như ánh mắt của bảo vệ lần đầu tiên nhìn tôi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!