Đó cũng là lời cảm kích và hối hận của tôi.
Không có chìa khóa, tôi dùng cả cơ thể để tông cửa.
Bùm, cánh cửa không hề nhúc nhích, còn tôi thì đau đến hét lên.
Một chiếc chìa khóa trượt ra từ khe cửa ra, đụng vào chân tôi.
Chàng ma cáu kỉnh cuối cùng cũng muốn gặp tôi rồi ư.
Ổ khóa nhẹ nhàng xoay, cửa mở ra, toàn bộ cửa sổ trong phòng đều được bịt kín, bên trong tối đen như mực. Từ cánh cửa đang mở, một luồng sáng lớn ùa vào—
Linh đường nằm ngay chính giữa phòng.
Trên bài vị là một cái tên xa lạ —— Lâm Dư Bạch.
Trong ảnh cũng là một gương mặt xa lạ.
Trẻ trung, cứng cỏi, lạnh lùng.
Ma cáu kỉnh? Tôi bàng hoàng, hoàn toàn không ngờ mọi thứ sau cánh cửa lại xa lạ đến vậy.
Từ góc phòng vang lên một tiếng thở dài khe khẽ.
Tiếng thở dài đó quen thuộc đến mức làm tôi bất chợt cảm thấy yên tâm.
"Là anh à, chàng ma cáu kỉnh?" Tôi khẽ hỏi.
Giọng nói quen thuộc càng thêm trầm trầm:
"Tôi không phải Tiêu Lãng. Thất vọng không?"
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Tôi không thất vọng, thậm chí cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Tôi có khúc mắc với nhà họ Tiêu, và tôi không mong chàng ma cáu kỉnh này có bất kỳ mối liên hệ nào với họ.
Tôi kiên quyết lắc đầu: Không thất vọng!
Thật sao? Anh không tin, lại lập tức tự kiểm điểm:
"Xin lỗi, cô không thích bị hỏi ngược. Nhưng tôi muốn chắc chắn, cô thực sự không thất vọng?"
Ai còn bận tâm đến câu hỏi ngược của anh nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu:
"Có chút bất ngờ, nhưng hoàn toàn không thất vọng. Thậm chí tôi còn mừng vì anh không phải Tiêu Lãng, bởi tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho nhà họ Tiêu."
Ừ, vậy thì tốt.
Giọng chàng ma cáu kỉnh trầm xuống.
"Anh tên Lâm Dư Bạch hả?"
Ừ.
"Anh chơi giỏi như thế, nhưng tôi chưa từng nghe đến tên anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!