Tôi xách một viên gạch, định đập cửa, thì một cơn gió lạnh đột ngột lướt qua.
"Ma cũng cần ngủ đấy, cô làm gì thế hả?" Chàng ma cáu kỉnh hỏi, giọng điệu đầy bực bội.
"Có phải anh đã lấy giấy tờ của tôi không?"
Im lặng.
"Anh nói gì đi chứ. Anh dạy tôi tận tâm như vậy, chẳng phải là muốn tôi đỗ sao? Tại sao lại ăn cắp giấy tờ của tôi!"
Anh vẫn im lặng.
"Ma cáu kỉnh! Chả phải anh nổi cáu lắm sao? Mau nổi cáu đi!"
Tôi bị anh làm tức đến tuyệt vọng.
Đừng đi.Anh đột nhiên nói,
"Chúng ta thi vào Đoàn nhạc khác đi."
Yêu cầu này thật kỳ lạ.
"Đoàn nhạc Giấc Mơ là đoàn tốt nhất, hơn nữa tôi đã đỗ rồi, tại sao lại phải thi nơi khác?"
"Tóm lại, cô nghe tôi đi....................."
Không nghe!
Đoàn nhạc Giấc Mơ là ước mơ nhiều năm của tôi, Tiêu Lãng là thần tượng của tôi. Tôi sắp được đến nơi biến ước mơ thành hiện thực, sắp được ngồi trước cây dương cầm mà Tiêu Lãng từng chơi.
Ánh sáng ấy sẽ tồn tại vì tôi.
Vậy mà anh lại bảo tôi đừng đi!
Anh điên rồi chăng.
Tôi tức đến mức quay người trở về phòng 501, còn đóng cửa thật mạnh.
Tôi nghĩ anh sẽ đuổi theo, dù sao thì cánh cửa này cũng chẳng ngăn được anh.
Không ngờ anh lại không vào. Anh đứng ngoài cửa, nói:
"Lời tôi nói không quan trọng sao?"
Tôi phục luôn, người này không chỉ cáu kỉnh mà còn thay đổi thất thường. Trước đây tôi bảo lời anh nói quan trọng, thì anh tỏ thái độ, giờ lại muốn mình được coi trọng ư, nằm mơ đi.
"Bây giờ không quan trọng nữa!"
Tôi hét lên.
"Và đừng dùng câu hỏi ngược với tôi nữa, khó chịu vô cùng!"
Bên ngoài im lặng.
11.
Tại sao chàng ma cáu kỉnh lại như vậy, tôi nghĩ mãi không ra.
Chẳng lẽ vì nghĩ cuối cùng cũng có người thay thế mình, nên đột nhiên khó chịu?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!