Chương 6: (Vô Đề)

Kiểu tóc xoăn lượn sóng kiểu Pháp quen thuộc, đôi giày cao gót nhọn, và biểu cảm kiêu ngạo quen thuộc.  

Tâm trạng tôi đang tốt, không so đo, chỉ mỉm cười gật đầu chào cô ta. Nhưng cô ta lại nhướng mày.  

Chắc là đã nhận ra tôi rồi.  

Nhưng dường như hơi khinh thường tôi.  

Sau khi điền xong một đống biểu mẫu, Đoàn nhạc bảo tôi ngày mai bắt đầu tập luyện với đoàn, đúng là điều tôi mong ước, chỉ muốn lập tức báo tin vui này cho chàng ma cáu kỉnh.  

Rời khỏi Đoàn nhạc, cây hoa quế bên đường tỏa ra hương quế ngọt ngào.  

Tôi giơ cành hoa quế mà chàng ma cáu kỉnh tặng lên, dù đã rơi rụng vài cánh, nhưng nó còn thơm ngát hơn cả một cây hoa.  

Phó Vấn Hạ.  

Tiêu Như Tùng gọi tôi. Có vẻ như ông đã cố tình chờ tôi.  

Đoàn trưởng Tiêu! Tôi tiến tới,

"Cảm ơn sự khoan dung của ngài hôm nay, suýt nữa tôi đã lỡ kỳ thi."  

Tiêu Như Tùng gật đầu:

"Là cô đã tự tạo cơ hội cho mình."  

"May mà trong hậu trường có một cây đàn, dù hơi cũ nhưng vẫn chơi được."  

Nhưng Tiêu Như Tùng đột ngột đổi giọng:

"Ở vòng sơ khảo và bán kết, cô không có gì nổi bật. Vậy mà, chỉ sau một tháng, cô như biến thành một người khác."  

Ông ấy thật lợi hại, không thể lừa được ông.  

Tôi đỏ mặt, tất nhiên không thể nói sự thật, đành đáp:

"Có lẽ... có lẽ vì tôi luyện tập chăm chỉ hơn thôi."  

Rõ ràng Tiêu Như Tùng không tin, hỏi lại: Thầy của cô là ai?  

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Nhậm Cương.  

"Nhậm Cương tôi biết, không giống phong cách của ông ấy."  

Tôi giật mình, liền hỏi:

"Vậy đoàn trưởng Tiêu cảm thấy tôi giống ai?"  

Tiêu Như Tùng nhìn tôi thật lâu, rồi nhẹ nhàng nói: Một người quen cũ.  

9.

Tôi biết lý do vì sao mình được nhận.  

Là vì chàng ma cáu kỉnh.  

Mà chàng ma cáu kỉnh chính là Tiêu Lãng. Còn tôi, người học trò cõi dương của Tiêu Lãng, đã khiến Tiêu Như Tùng nhớ đến cháu trai của mình.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!