Chương 5: (Vô Đề)

7.

Trường thi nằm trong nhà hát của Đoàn nhạc Giấc Mơ.  

Hơn hai mươi thí sinh đã vượt qua nhiều vòng tuyển chọn, ngồi trong hậu trường của nhà hát, lòng đầy lo lắng bất an.  

Mọi người đều mặc lễ phục chỉnh tề, sáng rực và lộng lẫy, chỉ có tôi mặc áo sơ mi trắng, váy dài xanh đậm, giản dị như một học sinh.  

Tôi không đủ tiền mua lễ phục.  

Nhưng khi sờ vào cành hoa quế trong túi, tôi lại nghĩ: Tôi không có lễ phục, nhưng các bạn cũng đâu có lời chúc phúc của Tiêu Lãng.

Lưng ưỡn thẳng lên, tự tin dâng tràn.  

Cuối cùng cũng đến lượt tôi lên thi, đẩy cánh cửa dẫn ra sân khấu, một luồng ánh sáng chói lòa tràn đến, nóng bỏng và áp lực.  

Ở trung tâm ánh sáng ấy là một chiếc đàn dương cầm ba cạnh của Steinway.  

Tiêu Lãng từng chơi trên cây đàn này.  

Nhân viên ở cửa ra hiệu kiểm tra chứng minh thư và giấy báo dự thi, tôi gật đầu, đưa tay vào túi tìm.  

Nhưng tìm mãi không thấy gì.  

Tôi nhớ rõ đã để trong túi này mà. Ma cáu kỉnh nhắc tôi nhớ mang giấy tờ, sáng nay tôi còn đặc biệt kiểm tra lại lần nữa rồi.  

Mồ hôi lạnh toát ra, tôi lật tung túi xách, chỉ rơi ra một vài thứ lặt vặt. Cành hoa quế cũng rơi xuống đất.  

Nhưng không hề có giấy tờ.  

Giấy tờ của tôi mất rồi!  

"Không có giấy tờ thì không được thi." Nhân viên công tác nói một cách nguyên tắc.  

"Tôi đã thi qua hai vòng rồi, giám khảo nhất định nhận ra tôi mà..."  

Người nhân viên lắc đầu:

"Xin lỗi, đây là quy định."  

Tôi khẩn cầu:

"Có thể cho tôi lên biểu diễn trước được không, tôi cam đoan sẽ bổ sung giấy tờ sau."  

- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -

Xin lỗi. Anh ta quay vào hậu trường gọi: Người tiếp theo!  

Một cô gái xinh đẹp, mặc lễ phục dài màu vàng lấp lánh thướt tha bước ra, đưa giấy tờ của mình, rồi tiến về phía ánh sáng rực rỡ, ngồi xuống trước cây đàn Steinway.  

Cánh cửa khép lại trong im lặng, ánh sáng bị ngăn cách không thương tiếc, còn tôi thì bị bỏ lại ngoài cửa.  

Tôi không cam tâm, cô gái đó đàn không tốt bằng tôi.  

Tôi có thể đàn ra một bản giao hưởng Giấc Mơ hay hơn thế.  

Sự không phục này khiến tôi đau đớn khôn nguôi, nước mắt tuôn như suối, không cách nào kìm lại được.  

Nhân viên đưa tôi khăn giấy, tôi không buồn cảm ơn, chỉ úp mặt vào tay rồi chạy trốn.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!