Tôi không nỡ đóng cửa, cho đến khi đèn cảm ứng ở hành lang tắt hẳn, cả thế giới yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe tiếng thở của chính mình, tôi vẫn không nỡ đóng cửa.
Tôi tuyên bố, ma cáu kỉnh là loại ma dễ thương nhất.
Trước khi ngủ, tôi đeo tai nghe, phát lại bản ghi âm trong điện thoại.
Đây là bản ghi âm độc nhất vô nhị trên thế giới, đến từ một sinh mệnh đã khuất, rực rỡ như vậy, quý giá như vậy, chỉ mình tôi sở hữu.
Chỉ là tôi phát hiện, cách chơi của anh có hơi khác với Tiêu Lãng mà tôi từng biết.
Khi còn sống, "Bản giao hưởng giấc mơ" của Tiêu Lãng tráng lệ, mãnh liệt. Nhưng Tiêu Lãng bây giờ, mộng tưởng của anh mang một nỗi căm phẫn trong sự tráng lệ đó , có một sức mạnh khó tả, khao khát phá vỡ xiềng xích, khao khát bắt lấy ánh sáng.
Có lẽ sáu tháng làm hồn ma đã thay đổi tâm cảnh của anh.
Tôi nghĩ vậy.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
6.
Từ khi tôi gọi anh là con ma cáu kỉnh, mối quan hệ của chúng tôi vô hình trung đã gần gũi hơn.
Anh bảo tôi mua một chùm chuông gió, mỗi khi anh đến hoặc rời đi, chuông sẽ kêu. Anh nói, sau này đừng trốn trong chăn thay đồ nữa.
Mặt tôi đỏ bừng, không ngờ bí mật này cũng bị anh phát hiện.
Thế giới của người sống hiện rõ trước mắt anh, còn thế giới của ma thì khiến tôi đầy tò mò.
Tôi hỏi anh ấy, tro cốt ở đây có phải đều biến thành ma không, có phải đều tự do ra vào như anh không, ngày nào tôi cũng luyện đàn thế này liệu có khiến các hồn ma khác phàn nàn không.
Anh nói, tro cốt là tro cốt, ma là ma.
Anh nói, chỉ có mình anh ra vào được căn phòng này của tôi, còn lý do thì không tiện tiết lộ.
Anh nói, chuyện của ma đừng tìm hiểu nhiều, hãy tập trung luyện đàn.
Anh không thích nói về bản thân, nhưng lại đặc biệt quan tâm đến chuyện tôi thi vào Đoàn nhạc Giấc Mơ, ban đầu anh chỉ chỉ dẫn qua loa, sau đó dần dần đầu nhập, thậm chí còn lên kế hoạch cho tôi, cuối cùng dứt khoát sửa bài tự chọn của tôi luôn.
Anh nói: "Thầy cô nghĩ gì vậy? Bài này chẳng thể hiện được ưu điểm của cô."
Rồi anh chọn một bài cực khó, tự mình thị phạm cho tôi.
Kỹ thuật của anh hoàn mỹ đến mức khiến tôi có lần cảm thán: "Dùng cây đàn cũ này thật là ủy khuất cho anh, không dám tưởng tượng nếu anh chơi trên một cây Steinway thì sẽ tuyệt đến mức nào."
Anh lại cất lên tiếng cười lạnh quen thuộc, kèm theo câu hỏi ngược thường ngày: "Cô nghĩ đàn piano quan trọng hơn con người sao?"
"À thì... bổ trợ cho nhau?" Tôi cố nặn ra một thành ngữ.
Anh im lặng một lúc, rồi nói: "Chiếc đàn đầu tiên của tôi là nhặt từ bãi rác."
"Bãi rác á?"
Lần này đến lượt tôi hỏi lại, ngạc nhiên nhìn về nơi phát ra giọng nói của anh.
Trong nhận thức của tôi, Tiêu Lãng xuất thân từ một gia đình âm nhạc danh giá, đúng chuẩn con cưng của trời.
Sao lại có thể nhặt đàn dương cầm từ bãi rác chứ?
Nhưng không để tôi hỏi thêm, anh đã quay lại vẻ cáu kỉnh thường ngày: "Chuyện đó không liên quan đến cô. Điều quan trọng nhất bây giờ là cô phải chơi ra khúc nhạc hay nhất bằng chiếc đàn này. Tiếp tục học đi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!