5.
Sáng hôm sau, tôi bị tiếng chim kêu ngoài cửa sổ gọi tỉnh, ánh nắng nghiêng nghiêng rọi vào ban công, nhẹ nhàng chiếu vào căn phòng.
Khung cảnh ấm áp, chẳng hề có vẻ tiêu điều của phòng đựng tro cốt.
Trốn trong ổ chăn mặc bộ áo ngủ hoạt hình, sau đó dậy khỏi giường, liếc mắt một cái đã thấy trên nắp đàn dương cầm dính một tờ giấy nhớ.
Chính là tờ giấy hôm qua tôi nhét qua khe cửa phòng 502.
"Cảm ơn anh, tối nay còn gặp nhau chứ?"
Tôi lẩm nhẩm lời nhắn trên đó, khẽ cười một cái, tự giễu.
Xem ra sau khi tôi ngủ, anh có đến.
Chẳng qua anh chỉ trả tờ giấy lại cho tôi thôi.
Đây là từ chối à?
Trong lòng tôi dâng lên nỗi thất vọng, ném tờ giấy nhắn vào thùng rác:
"Không gặp thì không gặp, có gì hay ho đâu, cho anh ở đây cô đơn chớt đi."
Đột nhiên mắt tôi sáng lên, mặt sau có chữ.
Vội vàng lục thùng rác, chỉ thấy mặt sau tờ giấy có viết ba chữ—Có tiến bộ.
Là anh viết.
Quả nhiên tối qua anh có nghe thấy.
Nhưng vì sao anh không lộ diện? Là vì không muốn nói chuyện với tôi ư?
"Được rồi, tôi không gọi anh là con ma cáu kỉnh nữa." Tôi hét lên với không khí,
"Tôi gọi anh là thấy Tiêu nhé."
Mặc kệ anh có ở đó không, tôi cứ coi như anh nghe thấy.
Tuy Thầy Tiêu liên tục 3 ngày không đến, nhưng anh không ngừng dạy cho tôi.
Mỗi ngày tôi nhét một tờ giấy nhớ vào khe cửa phòng 502, ngày hôm sau tờ giấy nhắn đó sẽ xuất hiện trên đàn dương cầm.
Mặt sau sẽ có ít câu chỉ điểm.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
Đều là kiểu lời ít ý nhiều,
Tiêu Lãng ơi Tiêu Lãng, anh làm ma chán quá rồi, muốn nhận học sinh ở cõi dương để chơi cho vui hả?
Vì thế tôi cũng rất cố gắng, không thể có lỗi với anh được.
Tối hôm đó, tôi đàn một khúc 《Bản giao hưởng giấc mơ 》 hay nhất trong đời, nhìn rèm cửa đong đưa, không biết sao tôi có cảm giác anh đang ở đó.
"Thầy Tiêu, thầy thấy em có bảy phần giống thầy không."
"Thầy Tiêu, em biết thầy ở đấy, sao thấy không trả lời em."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!