Chương 2: (Vô Đề)

3.

Lát sau, anh đột nhiên ủ rũ: "Được rồi, tôi là ma đấy."

"Ma biết đàn dương cầm?" Tôi duỗi tay ra sờ mò trong không khí, nhưng hiển nhiên tôi không chạm vào được.

"Sợ hả?"

"Không, không."

"Ha, lừa ma hả."

Anh quả thật không coi mình là ma nhỉ.

Không ai là không sợ ma, nếu là trước kia tôi chắc chắn rất sợ. Nhưng bây giờ trong đầu óc tôi chỉ còn lại 《Bản giao hưởng giấc mơ 》mà anh diễn tấu, dư âm còn chưa hết, làm lòng người xao động.

Còn tâm trí đâu mà sợ hãi.

"Đàn tốt ghê nơi." Tôi cảm thán, "Đại thần, chỉ điểm tí đi?"

Tôi rất chân thành.

Bài diễn tấu của anh đã tạo ra một mộng cảnh tuyệt đẹp, khiến người nghe đắm đuối không muốn tỉnh lại. Cho dù anh là ma cũng sở hữu một năng lượng sống mạnh mẽ hiếm thấy.

"Vì sao ngày nào cũng luyện khúc này?" Anh hỏi.

"Tôi muốn thi vào Đoàn nhạc Giấc Mơ, đây là đề thi."

"Ha…." Anh khẽ hừ một tiếng, ngữ khí rất khinh thường, "Tôi đàn một lần nữa, nếu vẫn không nghe ra vấn đề của mình thì kiến nghị cô đừng thi nữa, ở chỗ nào thì về chỗ đấy đi."

Nói xong, tiếng đàn lại vang lên.

Tôi không kịp tức giận vì sự thô lỗ của anh, lập tức nín thở ngưng thần, thẩm thấu từng nốt nhạc.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, nhạc phổ đích thực là sai. Cách xử lý của anh và nhạc phổ có sự khác biệt rất nhỏ, tự nhiên mà thành, có cảnh giới nghệ thuật cao.

Mà cảnh giới này, tôi chỉ cảm nhận được ở chỗ Tiêu Lãng.

Một khúc đã đàn xong, tôi không kìm được mà vỗ tay. Anh lại cắt ngang, lạnh lùng bảo: "Đôi tay của chúng ta phải dùng để đàn, chứ không phải để vỗ tay cho người khác."

Tính tình siêu tệ, là con ma cáu kỉnh.

"Cô, đàn một lần." Ngữ khí như ra lệnh.

Tôi hít sâu một hơi, tưởng tượng hình ảnh diễn tấu của anh. Anh thực sự có sức cảm hóa, làm tôi rung động mà không hề tốn sức chút nào, một khúc 《Bản giao hưởng giấc mơ 》hoàn toàn mới tuôn ra dưới những ngón tay của tôi.

Tôi chưa bao giờ đàn tốt như thế. Đầu ngón tay tê tê như tích điện, tim cũng đập cực kỳ nhanh.

Giấc mộng ấy xé toạc màn đêm, cũng bao phủ bản thân tôi.

Nốt nhạc cuối cùng kết thúc, căn phòng trở nên im ắng.

Không có tiếng vỗ tay.

Cho dù anh có vỗ tay tôi cũng không nghe thấy.

Không không, anh ta sẽ không vỗ tay. Vì anh từng nói, đôi tay của anh chỉ dùng để đàn, không dùng để vỗ tay cho người khác.

Tôi thu hết can đảm, hỏi: "Anh là Tiêu Lãng phải không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!