Chương 1: (Vô Đề)

1.

Một ngày tôi tập đàn đến 12 tiếng, ở đâu cũng bị ghét, người môi giới nói ở ngoại ô có một căn nhà cực kỳ hợp với tôi, giá thuê thì rẻ như cho, quản lý thì tuyệt vời, quan trọng nhất là không có người sống nào ở đó, không sợ ồn ào.

Mới bắt đầu tôi còn tưởng

"không có người sống nào ở đó" là một câu nói đùa, chuyển vào rồi mới phát hiện ở đây im ắng dễ sợ.

Tầng hầm trống huơ không một chiếc xe nào, trên mặt đất cũng không một bóng người.

Bảo vệ của tiểu khu thấy tôi thì chẳng khác nào thấy thần tiên trên trời.

Cho đến khi shipper cũng không chịu đưa đồ tới đây, tôi mới phát hiện có gì đó không đúng.

Tôi hỏi bảo vệ:

"Không phải bảo ở đây đã bán hết rồi à, sao không ai vào ở?!"

Bảo vệ thổi ra một vòng khói thuốc, nói nhẹ bẫng: Ở đầy rồi.

"Anh đùa à, một bóng ma còn chả thấy nữa là."

Bảo vệ cười hề hề: Ma không có bóng.

Tôi giật mình: Ý anh là gì?

Bảo vệ:

"Không phải tôi dọa cô, nhưng chủ nhà quanh đây đều mua phòng về đặt tro cốt, chỉ có hai ta là người sống thôi."

Phòng đặt tro cốt trong truyền thuyết đây ư?

Suy nghĩ một lát, tôi hóa buồn thành vui. Tốt quá, không có hàng xóm khiếu nại tôi nữa, muốn đàn thế nào thì đàn thế đó.

Tưởng tượng say này tro cốt trong khu đều nghe tiếng đàn đi vào giấc ngủ ngàn thu, tôi không khỏi cười toe toét.

Bảo vệ thấy tôi có bệnh, trợn trắng mắt, nói:

"Không sợ thì tốt. Sau có chuyện thì cứ gọi điện thoại đến phòng trực ban."

2.

Tôi thì có chuyện gì được, điều quan trọng nhất bây giờ là tập đàn.

Một tháng sau Đoàn nhạc Giấc Mơ sẽ tổ chức thi tuyển, ước mơ từ nhỏ của tôi là được làm nghệ sĩ dương cầm.

Vì thế tôi đã bỏ ra nỗ lực vượt xa người thường, nhưng giáo sư lúc nào cũng nói:

"Phó Vấn Hạ, em đã đàn rất tốt rồi, nhưng còn cách xuất sắc một xíu nữa."

Mà cái xíu xiu này, nhìn không thấy, sờ không được, nói không rõ, giải thích không ra.

Giáo sư nói:

"Nghe Tiêu Lãng diễn tấu nhiều hơn đi, đó là sự nhiệt tình từ trong xương cốt, là đem toàn bộ sinh mệnh trút vào âm nhạc đấy."

Tôi đương nhiên đã nghe vô số lần, nhưng đó là Tiêu Lãng, sao tôi dám đũa mốc chòi mâm son?

Tiêu Lãng là cựu chủ tịch của Đoàn nhạc Giấc Mơ, là thiên tài debut khi còn thiếu niên, tour diễn toàn cầu cháy vé, quả thật là đại lão trong giới, là tấm gương của thế hệ bọn tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!