Tốt nhất là vậy.
Phó Thư Trạc bước tới, cúi người xuống, trước ánh mắt hoảng hốt của Bùi Dương, hắn dịch chăn. Sau đó mới từ từ đứng thẳng dậy, đóng cửa rồi rời đi.
Khi phòng ngủ đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại, tim Bùi Dương vẫn đập thình thịch không ngừng, lần này là do sợ hãi.
Sau khi xác nhận Phó Thư Trạc đã về phòng ngủ, cậu vội vàng bò dậy đi tìm đồ ngủ trong tủ quần áo.
Từ tủ quần áo có thể nhìn ra tình cảm của nguyên chủ và Phó Thư Trạc thật sự rất tốt, đồ ngủ bên trong đều là đồ đôi, khó phân biệt lớn nhỏ bằng mắt thường.
Bùi Dương đành phải mặc bộ mà cậu đã mặc tối qua, mặc dù cậu cảm thấy nó giống đồ ngủ của Phó Thư Trạc hơn.
Vết thương ở mông vẫn còn rất đau, chỉ có thể nằm nghiêng mới thoải mái.
Nhưng lúc này Bùi Dương không hề buồn ngủ, cậu mở to mắt nhìn màn đêm đen kịt, bản thân cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Hình như vừa rồi đã mơ thấy gì đó.
Cậu mơ thấy thời niên thiếu của mình và bạn đời, trong phòng dụng cụ thể dục, hai người lén lút làm chuyện thân mật sau lưng toàn trường.
Bạn đời hồi còn thiếu niên sờ lên cơ bụng mỏng manh của cậu, hôn lên tai cậu, khẽ cười nói cảm giác rất tốt, nhưng lần sau không được vén áo lau mồ hôi cho người khác nhìn thấy nữa.
May mà lúc đó là đầu mùa thu, mặc áo khoác cũng bình thường, nếu không không có cách nào che đậy được đường cong bị lộ ra ngoài.
Các bạn học thấy hai người không nói chuyện với nhau, càng kiên định cho rằng họ không hợp nhau, ngay cả giáo viên cũng từng tìm họ nói chuyện, nói rằng bạn cùng bàn phải giúp đỡ lẫn nhau.
Bùi Dương nghĩ đến đây, không khỏi bật cười.
Lúc đó thật tốt, tuổi trẻ, tự tin, cơ thể khỏe mạnh, không ai bị bệnh.
Nụ cười trên khóe miệng nhạt đi, Bùi Dương sững sờ một lúc, không biết tại sao mình lại nghĩ đến câu Không ai bị bệnh..... Ai bị bệnh?
Trái tim như bị bóp nghẹt, đau nhói, có lẽ là nhớ ai đó.
Bùi Dương suy nghĩ một chút, lấy điện thoại của nguyên chủ ra, tìm kiếm các vấn đề liên quan đến xuyên sách. Mặc dù cơ hội mong manh, nhưng biết đâu lại tìm được sự giúp đỡ nào đó?
Kết quả tìm kiếm ra toàn là những thứ liên quan đến tiểu thuyết, hơn nữa toàn là những cái tên như
"Sau khi xuyên sách *****".
Bùi Dương đọc vài đoạn mở đầu, phát hiện nhân vật chính hoặc là cuộc sống vốn không như ý, xuyên thành nhân vật chính vạn người mê trong sách, hoặc là xuyên vào để cứu vớt một nhân vật phản diện nào đó...
Tóm lại, không có ai muốn trở về thế giới ban đầu.
Bùi Dương khẽ hừ một tiếng, trẻ con.
Cậu lại nhấn vào ô tìm kiếm, đổi cách tìm kiếm: Giả sử bạn xuyên sách, làm thế nào mới có thể trở về thế giới ban đầu?
Lần này có một bài đăng có sẵn, bên dưới có người cười ha hả, cũng có người giả vờ trả lời nghiêm túc.
[Theo kinh nghiệm nhiều năm (đọc tiểu thuyết) của mị, có một số nhân vật chính được trang bị hệ thống, sau khi hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống thì có thể trở về.]
[Có một số cần phải thay đổi cốt truyện, cũng có thể trở về thế giới ban đầu sau khi hoàn thành cốt truyện.]
[Còn có một cách mà rất nhiều nhân vật chính đã nghĩ đến nhưng không dám thực hiện
- tự sát, chết rồi là có một phần tỷ cơ hội trở về.]
Bùi Dương nuốt nước bọt, cậu không có hệ thống, cũng không biết cốt truyện tiếp theo, nhưng chuyện tự sát...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!